“Tôi cũng muốn hạng mục này, ai có thể cướp được, dựa vào bản lĩnh riêng đi.” Hoắc Vi Vũ khiêu khích, nâng cằm lên, tinh quang ở trong mắt lóng lánh.
“Sự việc không phải đơn giản như cô nghĩ.” Tô Bồi Ân tươi cười.
“anh không biết tôi nghĩ như thế nào, làm sao biết tôi nghĩ đơn giản?” Hoắc Vi Vũ bước qua anh.
thái độ này của cô, làm trong lòng anh khó chịu, thực khó chịu.
Anh cầm cánh tay Hoắc Vi Vũ, “cô biết Cố Cảo Đình đi nơi nào sao?”
“Tôi muốn biết, cũng không cần anh tới nói cho tôi.” Hoắc Vi Vũ gỡ tay anh ra.
“Được, tôi xem đến lúc đó cô khóc nhè, đừng trách bây giờ tôi đã không có nhắc nhở cô.” Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô phát hiện, mỗi lần nói chuyện với Tô Bội Ân, trong lòng cô đều không thoải mái.
Nếu nói với anh cảm giác không thoải mái, về sau không cần nói chuyện với anh đi.
Hoắc Vi Vũ đi đến thang máy.
Trên xe
Hoắc Vi Vũ cầm lấy di động, nhìn màn hình màu đen.
Trên màn hình phản chiếu mặt cô.
Bây giờ đã 9 giờ rưỡi.
Cố Cảo Đình thức dậy, hay là chưa thức.
nếu anh thức dậy, hẳn là sẽ gọi điện thoại cho cô.
Cô không cần gọi qua, nếu ảnh hưởng công tác của anh thì không tốt.
Hoắc Vi Vũ thở dài một hơi, nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Trình Dật nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ trong gương sau xe, trấn an nói: “Tư lệnh có việc gấp hồi quân khu, cho nên, bây giờ hẳn là rất bận, chờ anh xong việc, khẳng định sẽ liên hệ với cô.”
Hoắc Vi Vũ liếc Trình Dật, mềm nhẹ hỏi: “lúc trước anh nói anh ta mở một cái vui đùa với tôi, vui đùa cái gì?”
“Tôi nói là nếu, nếu là giả thiết.” Trình Dật giải thích.
“Cho nên không có, đúng không?” Hoắc Vi Vũ hơi hơi giơ lên khóe miệng, không có chăm chú vào vấn đề này.
Cô cần thiết tìm việc làm, làm chính mình bận rộn, mới sẽ không lo được lo mất.
Hơn nữa, cô xác thật có chuyện phải làm.
Cô gọi điện thoại cho Thẩm Mặc Thần.
Ba tiếng, Thẩm Mặc Thần liền tiếp, anh đã ở công tác.
“anh hai, giữa trưa cho em một chút thời gian, em sẽ cùng Tắng Khải ăn cơm, giới thiệu cho anh làm quen, đến lúc đó các người tâm sự, buổi sáng em nói chuyện cùng anh ta, anh ta rất có ý tưởng, cũng rất có dã tâm, kỹ càng tỉ mỉ, các người gặp mặt rồi nói.” Hoắc Vi Vũ nói đơn giản.
“Cám ơn, đến lúc đó đem địa điểm gởi cho anh là được.”
“uh.” Hoắc Vi Vũ cúp điện thoại, suy nghĩ một chút, gọi điện thoại qua Lâm Thừa Ân.
Thật lâu sau, điện thoại mới tiếp nghe.
“cô có chuyện gì sao? Anh ta còn đang ngủ?” Luân Côn không vui nói, khả năng cũng là vì mới vừa bị đánh thức, giọng rất là khàn khàn.
Hoắc Vi Vũ ý thức được bọn họ ngủ chung, mặt hơi đỏ chút, nhẹ giọng nói: “Có thể kêu Thừa Ân tiếp điện thoại không? Tôi có việc gấp nói với anh ta.”
“cô có việc gấp nói với tôi là được, mặt khác, Thừa Ân là để cô kêu sao? Không phải nói cô là em gái anh ta sao? Kêu thân thiết như vậy làm gì? cô có ý tưởng không an phận đối với anh ta?” Luân Côn bá đa͙σ nói.
Hoắc Vi Vũ: “……”
“Đưa điện thoại cho tôi.” Giọng Lâm Thừa Ân truyền đến lỗ tai của Hoắc Vi Vũ.
Anh đoạt lấy.
Luân Côn đem điện thoại đặt ở phía sau, cười nhìn về phía Lâm Thừa Ân, “Cướp được cho anh, đoạt không được liền tịch thu, những em gái lẳng lơ đó không thích hợp với anh.”
“Có đưa hay không?” Lâm Thừa Ân phát hỏa, tức giận nhìn anh.
Hai người giằng co một phút đồng hồ, ai cũng không có nói chuyện.
Cuối cùng, Luân Côn lộ ra sủng nịch cười, đem điện thoại đặt ở trên tay Lâm Thừa Ân.
Lâm Thừa Ân tiếp nhận di động, ánh mắt lăng liệt, nói với Hoắc Vi Vũ: “ŧıểυ Vũ, vừa lúc anh có một chuyện vô cùng trọng yếu nói cho em.”