Hoắc Vi Vũ làm các loại kiểm tra phụ khoa, biểu hiện hết thảy đều bình thường.
Cô an tâm một chút.
bốn giờ chiều tại phòng khách thương nghiệp, bây giờ còn sớm, cô không muốn đi khách sạn đụng Tô Bồi Ân, tùy ý đi dạo ở trên đường.
Bất tri bất giác, đi tới phố buôn bán.
Trên màn ảnh TV lớn đang truyền phát tin quân khu Hồng Việt Hải diễn tập tình huống.
Cô nhìn đến màn ảnh chiếu Cố Cảo Đình.
Anh lãnh khốc nhìn phía trước, ánh mắt sắc bén mà lạnh lùng, thoạt nhìn cũng không nhẹ nhàng, thâm trầm mà nghiêm túc, trong nội tâm lộ ra sự sắc sảo, quá mức đường hoàng, làm người ta chú ý.
“Tư lệnh thật đẹp trai, khuôn mặt kia, còn xinh đẹp hơn minh tinh.” Bên cạnh có thiếu nữ cũng thấy được Cố Cảo Đình, dừng bước chân.
“Đẹp có ích lợi gì, anh ta đã là vị hôn phu của Đan Địch Tư Lục Phỉ, nghe nói một tháng sau sẽ thành hôn, về sau tư lệnh chính là của người khác. Ai.” Có thiếu nữ cảm thán nói.
“Tôi hy vọng Đan Địch Tư Lục Phỉ đột nhiên bị sét đánh chết, tư lệnh là của chúng ta.” thiếu nữ không khách khí nguyền rủa.
Hoắc Vi Vũ kéo kéo khóe miệng, nhìn Cố Cảo Đình trên màn ảnh.
Không có cô, sẽ có rất nhiều người phụ nữ yêu anh, Cố Cảo Đình không thiếu phụ nữ thích.
Một ngày nào đó, người ưu tú nhất thích hợp với anh sẽ xuất hiện.
Cô cứ như vậy nhìn lên.
“Tích, tích, tích.” tiếng loa vang lên tới.
Hoắc Vi Vũ không có nghe được, nhìn màn hình phát ngốc.
Một bàn tay cầm cánh tay của cô, kéo cô ra.
Hoắc Vi Vũ bình thường trở lại, nhìn về phía Tô Bồi Ân.
“cô ngu ngốc sao? Nghe được tiếng xe máy cũng không né một chút, bản thân không ưu tú, còn muốn trở thành tàn phế, lãng phí tài nguyên chữa bệnh?” Tô Bồi Ân không khách khí mắng.
người Hoắc Vi Vũ không muốn nhìn thấy nhất chính là anh.
Cô tình nguyện bị xe đâm, cũng không cần anh cứu.
Cô dùng sức đẩy anh ra.
Tô Bồi Ân cũng bực bội, cô thật không biết người có lòng tốt, buông tay ra.
Hoắc Vi Vũ dùng sức đẩy, ngược lại bởi vì lực tác dụng, té ngồi ở trên mặt đất, vỡ mông.
Anh không kéo cô, cô đứng êm đẹp ở nơi đó, cũng sẽ không bị xe máy đâm.
Cô không cần anh đỡ, mở tay anh ra, lúc tự mình đứng lên, phát hiện chân trật.
tính tình cô nháy mắt bạo phát.
lúc người xui xẻo, thật là uống miếng nước cũng bị tắc kẽ răng.
Mà cô xui xẻo như vậy, đều là bị người đàn ông trước mắt này làm hại.
Cô cởi giày ra, phát tiết ném tới Tô Bồi Ân.
Tô Bồi Ân giơ lên tươi cười, né tránh.
Cô cởi một chiếc giày khác, lại ném tới Tô Bồi Ân.
Anh cũng né tránh.
“A.” Hoắc Vi Vũ gào rống một tiếng, một chút biện pháp đối phó Tô Bồi Ân đều không có.
Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, để chân trần, khập khiễng đi tới phía trước.
Tô Bồi Ân ngóng nhìn bóng dáng cô quật cường, bất đắc dĩ, nhặt giày cô trên mặt đất lên, chạy tới cô.
Anh ngồi xổm xuống ở trước mặt cô, “Đi lên đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.”
Hoắc Vi Vũ nhìn lưng anh, trong mắt hiện lên một tia sáng, bò lên.
Tô Bồi Ân đứng lên, nhíu mày, “sao cô nhẹ như vậy, ăn nhiều thịt như vậy, ăn không trả tiền sao?”
Hoắc Vi Vũ một chưởng vỗ vào trên đầu anh, “Tô Bồi Ân, ngày hôm qua anh nói, chỉ cần tôi nện đến đầu anh, mặc kệ là cái gì, anh đều đáp ứng không hề dây dưa tôi, vừa rồi tôi đã nện đến đầu anh.”
“Ai muốn dây dưa với cô, vừa xấu, vừa không tố chất, còn không có hàm dưỡng, tham ăn, tham ngủ, làm ơn, ngàn vạn đừng nói ra ngoài, tôi theo đuổi cô.” Tô Bồi Ân ghét bỏ nói.