Cô vừa mới đi đến của, liền bị người bảo vệ ngăn lại.
"Đây là trọng địa, không được vào." Bảo vệ nghiêm nghị nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn biệt thự, trong đôi mắt vô cùng bình tĩnh:
"Nói với người bên trong, tôi là Hoắc Vi Vũ, đã đổi tên thành Quyền Vi Vũ, muốn gặp bà ta có chút việc? Tôi đứng chờ ở đây ba phút, nếu như không muốn ra, thì về sau không cần gặp nữa."
Bảo vệ kinh ngạc nhìn Hoắc Vi Vũ, phân phó với thuộc hạ của anh:
"Giữ cửa."
Anh quay người, đi vào phòng báo cáo.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, nhìn đá cuội trên mặt đất, từ từ ngồi xổm xuống.
Mẹ của cô, tính cách nhu mì, lòng dạ độ lượng, lý trí hơn bất luận người nào.
Tuy nhiên thường không giỏi biểu đạt, tâm tư rất kín đáo.
Buông cô và cha nuôi xuống, khẳng định đã suy nghĩ rất kỹ càng mới quyết định.
Nếu như mẹ không muốn gặp cô, Hoắc Vi Vũ sẽ coi như bà đã chết.
Dù sao, trong ký ức của cô, mẹ cô đã chết lâu rồi.
Bảo vệ từ trong biệt thự đi ra.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, ngước cằm.
"Phu nhân mời cô vào." Bảo vệ cung kính nói.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên một tia dao động, theo bảo vệ vào biệt thự.
Cửa được mở ra.
Một phụ nữ đứng ở cửa sổ.
Mặc váy dài màu tím, làm nổi bật lên khí chất thoát tục.Gương mặt trắng noãn như ngọc, nhìn toàn diện, thời gian như bỏ quên bà ta, không lưu lại chút vết nhăn nào, phảng phất như bị đóng băng.
Đôi mắt đa tình, hoa lê doanh ngọc, mỹ nhân như tơ.
Mẹ của cô, khi khóc, đều khiến người ta động lòng.
Cô lại không thừa kế từ bà một chút khí chất nào.
"Cho tôi một lời giải thích vì giả chết, vứt bỏ con gái cùng chồng của mình." Hoắc Vi Vũ nói thẳng.
"ŧıểυ Vũ, con đang trách mẹ đúng không?" Quyền Linh ôn nhu nói, đau lòng quan sát cô.
"Tôi cảm thấy không có lý do gì để trách, chẳng qua, đây là lựa chọn của bà, cho dù có oán trách, con cũng không ngăn cản được, dù sao con cũng không phải là người quan trọng trong lòng của bà, bà giả chết, ba ba có biết không?" Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Cô nhớ tới ba ba, trong mắt tràn ngập sương mù, đau lòng.
"Mẹ là bất đắc dĩ, ŧıểυ Vũ, thật xin lỗi." Quyền Linh khóc lóc nói xin lỗi.
"Tang lễ của ba, bà không xuất hiện, tôi bị đuổi ra Hoắc gia, bà cũng không hề xuất hiện, lần trước ở toàn án quân sự, con xém chết, bà cũng không xuất hiện, như là không thèm quan tâm, bạc tình bạc nghĩa, tiếp tục sống cuộc sống thoải mái cùng người yêu, bà không có lỗi gì với tôi cả, quấy rầy, Quyền phu nhân." Hoắc Vi Vũ gật đầu, xoay người.
"Mẹ không biết ba của con đã chết, cũng không biết con bị đuổi khỏi Hoắc gia, càng không biết con xém chết, ŧıểυ Vũ, tha thứ cho mẹ." Quyền Linh kích động.
KHóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, giễu cợt nói:
"Không phải không biết, mà là không nuốn biết, bà muốn quên hết tất cả về tôi và ba ba."
"Mẹ sợ mẹ sẽ mềm lòng, ŧıểυ Vũ." Quyền Linh đi đến gần Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ không quay đầu lại, đạm mạc nhìn không khí:
"Biết bà không chết, tôi nghĩ bà chắc hẳn phải có lý do khó nói nên mới làm vậy, mà giờ thấy cuộc sống của bà trôi qua tốt như vậy, tôi đột nhiên hiểu rõ, trong lòng bà chỉ nghĩ đến cuộc sống của bà, nghĩ tới người bà yêu, không có tôi và ba, nhưng tôi cũng không quan tâm, vì trong cuộc sống của tôi, cũng không có bà."
Hoắc Vi Vũ bước nhanh ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của Quyền Linh.