Hai bên cạnh tranh càng kịch liệt, anh đứng giữa càng đạt được nhiều lợi nhuận.
Tô Bội Ân, thật đúng là cáo già.
"Hoắc bộ trưởng, Tô tổng gọi." ŧıểυ Ba chuyển điện thoại cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ tiếp nhận.
"Đi Macao đánh bạc, Hoắc Vi Vũ, em bị nước chui vào não đấy à? Với chỉ số thông minh này vẫn có thể làm việc được sao?" Tô Bội Ân không khách khí đả kích.
"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không có thì tôi cúp máy đây." Hoắc Vi Vũ lạnh như băng nói.
"Công ty Hậu Thiên tổ chức lễ khánh thành, bọn em cũng tới đó tham dự đi, anh sẽ gửi địa chỉ cho em." Tô Bội Ân nói xong, tắt điện thoại trước.
Hoắc Vi Vũ trả điện thoại cho cho ŧıểυ Ba.
ŧıểυ Ba nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hoắc Vi Vũ, cười tủm tỉm, "Hoắc bộ trưởng, chị thật đáng yêu quá đi, nhẫn trên ngón tay là vẽ lên hay khắc vậy?"
Hoắc Vi Vũ có chút băn khoăn, sợ ŧıểυ Ba nhìn ra chữ viết trong chiếc nhẫn, vội theo phản xa đút tay vào túi, giải thích một câu, "Vẽ chơi thôi."
Cô đi vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa sạch đi.
Bị người khác nhìn thấy, thật sự rất xấu hổ.
Cô mở vòi nước, để tay dưới vòi cho nước xối lên.
ŧıểυ Ba đi theo Hoắc Vi Vũ, cười nói: "Bây giờ có rất nhiều thanh niên nam nữ không mua nhẫn, thay vào đó lại khắc cùng một dãy nhẫn, nếu muốn chia tay thì bỏ nhẫn ra, nhưng vì nó được khắc lên, cho nên muốn tháo được ra thì phải chặt đứt ngón đeo nhẫn. Ngón nhẫn liền tâm, nếu nó không còn thì tâm cũng không còn."
Hoắc Vi Vũ khựng lại, thu tay về, nhìn vào ngón áp út.
Cố Cảo Đình dùng bút lông viết lên, cho nên, dù làm cách nào cũng khó mà tẩy nó đi được.
Anh nói, hôm nay không cần phải tẩy nó đi.
Hôm nay đối với bọn họ có ý nghĩa gì đặc biệt sao?
Hai người rõ ràng xa nhau mà.
"Hoắc bộ trưởng, Hoắc bộ trưởng, Hoắc bộ trưởng." ŧıểυ Ba hô ba tiếng, Hoắc Vi Vũ mới hoàn hồn, khóa vòi nước lại.
"Sao vậy?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
ŧıểυ Ba cười cười, "Hoắc bộ trưởng ra ngoài khi nào a, em cũng không phát hiện ra."
"Ừ, chị tới sòng bạc xem xét một chút." Hoắc Vi Vũ lập lờ nói nước đôi.
"Hoắc bộ trưởng, bây giờ chúng ta phải tới sòng bạc sao? Em có chút lo lắng, đến giờ em vẫn chưa thử chơi bài lần nào." ŧıểυ Ba ngại ngùng gãi gãi đầu.
"Bây giờ chúng ta quay về, thu dọn đồ đạc đi." Hoắc Vi Vũ trầm giọng, ra khỏi phòng vệ sinh, bắt đầu thu dọn hành lí.
ŧıểυ Ba coi lệnh Hoắc Vi Vũ là nhất, cô bảo gì thì làm đó.
Hoắc Vi Vũ nói cái gì thì chính là cái đó.
Cô lập tức đi thu dọn hành lí, khó hiểu nhìn Hoắc Vi Vũ, "Chúng ta không đi đánh bài sao?"
"Chị có biện pháp khác, trở về rồi nói sau." Hoắc Vi Vũ nói, mắt nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay, "ŧıểυ Ba, em có băng cá nhân không?"
"Có ah." ŧıểυ Ba tìm một cái băng cá nhân đưa cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy, dán lên chiếc nhẫn.
Như vậy, hôm nay không cần tẩy, cũng sẽ không bị người khác nhìn thấy sẽ cảm thấy xấu hổ.
Sau khi bọn họ sắp xếp hành lí xong liền đi ra sân bay
Hoắc Vi Vũ đưa hộ chiếu cho người bán vé, "Vé phổ thông có thể trở về nước A sớm nhất."
Người bán vé nhìn hộ chiếu của Hoắc Vi Vũ, nhíu mày, hỏi: "Không phải mười phút trước cô đã đặt vé máy bay khoang hạng nhất về nước A rồi à? Cô muốn hủy vé sao?"