Tô Bồi Ân sao lại hào phóng như vậy, cho bọn họ một trăm vạn cũng không quan tâm.
Thì ra, bối cảnh của bọn họ anh đã nắm trong lòng bàn tay.
Anh mới là người thắng lớn nhất.
Dùng hai trăm vạn, trong một tháng ngắn ngủi, thu lời được gấp đôi.
"Tô tổng cho tôi biết không ít. Là tôi không đủ năng lực, cam bái hạ phong." Hoắc Vi Vũ gật đầu, mặt không thay đổi đi qua anh, trở vào phòng.
"Cô không dựa vào Cố Cảo Đình, vẫn còn biện pháp vượt qua bọn họ, muốn nghe hay không?" Tô Bồi Ân đứng sau lưng cô nói.
Hoắc Vi Vũ liếc Tô Bồi Ân.
Anh cười, khóe miệng toét ra, cảm giác cà lơ phất phơ, tựa như là đang nói đùa, một chữ:
"Bán."
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng:
"Anh nghĩ tôi ngốc sao? Vứt bỏ mặt mũi, tôn nghiêm, IQ còn bị chó ăn?"
" Mặt mũi, tôn nghiêm, đáng tiền sao? Hai cái đó cho cô được gì? Hữu dụng không?" Tô Bồi Ân đi đến gần cô.
"Anh cút đi." Hoắc Vi Vũ không khách khí nói.
Tô Bồi Ân ôm eo của cô.
Hoắc Vi Vũ giơ tay tát mặt anh.
Còn chưa đụng được, anh đã cầm cổ tay của cô, kiềm chế ở sau lưng cô.
Tay khác của cô liền đánh qua, cũng bị Tô Bồi Âb kiềm chế lại.
Cô không thể động đậy.
Hoắc Vi Vũ bực bội:
"Rốt cuộc anh muốn gì?"
"Cô ngốc à, bán cho tôi, có khả năng đạt được lòng tôi, tiền của tôi đều là của cô. nɠɵạı trừ không có mặt mũi cùng tự tôn, thì cuộc sống sau này rất dễ chịu, lại có nhiều tiền, cớ sao lại không làm?" Tô Bồi Ân nửa thật nửa giả nói.
Sắc mặt Hoắc Vi Vũ càng kém:
"Tôi không hứng thú với anh."
"Hoắc Vi Vũ, cô vẫn chưa hiểu rõ sao? Cô yêu Cố Cảo Đình, giao bản thân mình cho anh ta, kết quả cô được gì, ngoài một tấm thân đầy vết thương. Cô không yêu tôi, giao bản thân cho tôi, có thể đạt được những gì cô muốn, sau cùng tâm cô vẫn nguyên vẹn, vui vẻ sống trên ngưỡng mộ cùng ghen tỵ của người khác."
"Đàn ông si tình, là đức tính của họ, phụ nữ si tình, là kiếp số của họ." Tô Bồi Ân cụp mắt nhìn, giật giật khóe miệng, có chút châm chọc.
"Tiền của anh cũng không phải nhặt được, tiêu hết tiền lên một phụ nữ không quan tâm đến anh, đáng giá sao?"
"Tôi không cần giàu sang phú quý, không cần người khác hâm mộ ghen tỵ. Tôi chỉ muốn lúc tôi sinh bệnh có người bên cạnh chăm sóc tôi, lúc tôi già, người đó ở bên cạnh bầu bạn, lúc tôi chết, cũng không cô đơn."
"Tô Bồi Ân, đàn ông vô tâm như anh vĩnh viễn sẽ không hiểu được." Hoắc Vi Vũ cả giận nói.
"Vì sao không nghĩ biện pháp chinh phục tôi, có lẽ tôi có thể cho cô cuộc sống cô muốn mà?" Tô Bồi Ân nhìn cô, đôi mắt thâm sâu, khiến ai cũng không biết anh đang suy nghĩ gì.
"Thả tôi ra." Hoắc Vi Vũ quyết tuyệt nói, trong mắt bốc hỏa.
Tô Bồi Ân buông lỏng tay cô ra, nghiêm túc nói:
"Cạnh tranh là tàn khốc, cô thua, liền sẽ đào thải, trên cơ bản bị đào thải, muốn tìm công việc mới cũng khó, cái nghề này tin tức vô cùng linh hoạt, nếu không tìm được việc, có thể tới tìm tôi."
Tô Bồi Ân quay người.
Giống như một người thắng lợi, ngạo thị quần hùng, miệt thị hết thảy.
Hoắc Vi Vũ nhặt bùn lên, ném về phía Tô Bồi Ân.
Trúng ngay đầu, Tô Bồi Ân liền quay đầu nhìn Hoắc Vi Vũ.
Cô chạy cũng thật nhanh.
Tô Bồi Ân: "..."
"ŧıểυ Ba, thu thập hành lý, chúng ta qua Macao." Hoắc Vi Vũ vào cửa, thở hồng hộc nói với ŧıểυ Ba.