Luân Côn nở nụ cười, "Ân Ân, là cậu bẻ cong tôi, cậu phải phụ trách."
"Tôi ngay từ đầu chỉ thích phụ nữ thôi, được không?" Lâm Thừa Ân trả lời.
Luân côn cười càng trong sáng, "Ngay từ đầu, nói cách khác cũng không phải hiện tại đi?"
Lâm Thừa Ân: "..."
"Ân Ân, tôi biết là cậu thích tôi, việc cậu mãi chưa tìm bạn gái có thể chứng minh cho điều này. Nếu cậu thực sự thích phụ nữ, vậy năm trăm triệu cậu không cần trả." Luân côn vui vẻ nói.
"Vậy anh có thể thả tôi đi không?" Lâm Thừa Ân lòng dấylên hy vọng.
"Đã thích tôi, vẫn còn muốn đi, điều này đương nhiên không thể."
Lâm Thừa Ân: "..."
"Tôi đếm tới ba, cậu nhanh lựa chọn, nằm trên hau nằm dưới, nếu cậu không chọn được, tôi sẽ coi như cậu muốn làm thụ. Ba, hai, một" Luân Côn cực kì bá đa͙σ tuyên bố.
Lâm Thừa Ân không có cách nào khác, trong một giây cuối cùng kêu lên: "Công. "
Luân Côn hài lòng nhìn anh, "Tốt."
Lâm Thừa Ân: "..."
*
Sáng sớm, Hoắc Vi Vũ đã bị Luân Côn đuổi về nước.
Vừa ra tới sân bay, bốn binh lính đã chặn ngay trước mặt cô.
Vương Đông tươi cười đi tới, "Hoắc Vi Vũ, làm phiền cô rồi, ngài tư lệnh muốn gặp cô. "