Được rồi, cô làm không được, ngã xuống giường, có chút thất bại, nhìn anh.
Tô Bồi Ân nhếch miệng:
"Hoắc Vi Vũ, cô là một tên hèn nhát, mặt ngoài mạnh mẽ, nhưng bên trong lại yếu ớt, loại người như cô là kém nhất, hổ giấy."
"Nói đủ chưa!" Hoắc Vi Vũ bực bội.
"Cô đã bắt đầu câu dẫn Cố Cảo Đình, nên kiên trì, không phải sao? Bỏ dở nửa chừng là ý gì, còn nói xin lỗi với Đan Địch Tư Lục Phỉ, cô bị bệnh phải không!" Tô Bồi Ân càng ngày càng nói khó nghe.
"Tôi nói xin lỗi là vì Cố Cảo Đình là hôn phu của cô ta, tôi chưa suy nghĩ đã hành động, làm chuyện khiến người ta khinh thường." Hoắc Vi Vũ bật thốt lên, trong mắt đỏ hồng.
"Trơ trẽn? Vậy cô có biết hay không, xế chiều hôm qua cô đi tìm Cố Cảo Đình, Đan Địch Tư Lục Phỉ liền tiến vào phòng tôi, lột sạch quần áo ngay trước mặt tôi. Cô ta có lỗi với cô không? Có lỗi với Cố Cảo Đình không? Cô ta hàng động như vậy, cô có lý do để công kích, yêu Cố Cảo Đình, thì cướp anh ta về, cô bây giờ như vậy thật khiến người khác khó chịu!"
"Mắc mớ gì đến anh!" Hoắc Vi Vũ quát, nắm chặt tay.
"Ngay cả dũng khí hôn một người đàn ông cũng không có, đáng đời cô không chiếm được đàn ông mình muốn, trước mắt về mưu lược, cô thua Đan Địch Tư Lục Phỉ, can đảm cũng thua Đan Địch Tư Lục Phỉ, chủ động cũng thua Đan Địch Tư Lục Phỉ, cô chính là một người từ đầu đến cuối đều thất bại..."
Tô Bồi Ân còn chưa nói hết lời, Hoắc Vi Vũ đã chặn môi anh, mang theo tức giận cùng phẫn nộ, hôn lung tung, như muốn cắn nát môi anh.
Tô Bồi Ân lui về sau chút.
Hai tay cô vòng lấy gáy anh, bờ môi theo sát, giống như hờn dỗi.
Lưỡi đỏ tiến vào trong miệng anh, linh hoạt làm loạn.
Cô thật sự tức giận, ở ngực phập phồng kịch liệt.
Tô Bồi Ân nhíu mày.
Cô quả thật không có kỹ thuật hôn, giống nhu đang cắn vậy.
Nhưng cảm giác cũng không quá tệ.
Làm anh sắp phát điên.
Anh bị nghiện, từ bị động thành chủ động, hôn trả lại cô.
Hoắc Vi Vũ bị anh ngăn chặn, thở không được.
Cô không chút khách khí cắn đầu lưỡi của anh.
Tôi Bồi Ân kêu đau một tiếng, bàn tay chế trụ sau gáy cô, tay còn lại nắm mũi cô.
"Ưm, ưm, ưm." Cô hết không khí thở rồi.
Cái mũi đau rát, bất đắc dĩ phải nhã lưỡi anh ra.
Từng ngụm từng ngụm thở.
Mới chỉ hít một chút.
Cô lại bị anh bắt lấy.
Anh dùng sức mυ"ŧ, đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ muốn thối lui, anh liền cắn lưỡi cô.
Mịa.
Đau đến đỏ mắt.
Đột nhiên Đan Địch Tư Lục Phỉ đẩy cửa ra, nhìn cảnh hai người hôn nhau, đáy mắt hiện lên một tia ghen ghét, nỡ nụ cười:
"Các kia, các người còn chơi mạt chược không?"
Tô Bồi Ân buông môi Hoắc Vi Vũ ra, chôn cô vào ngực mình, không vui nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ:
"Không thấy chúng tôi đang bận sao? Đi ra."
Sắc mặt Đan Địch Tư Lục Phỉ hơi kém:
"Bạn bè nhắc nhỡ, nhớ dùng bao."
Cô đóng cửa lại.
Hoắc Vi Vũ đánh lưng Tô Bồi Ân.
Cô sắp bị tắt thở rồi.
Tô Bồi Ân buông cô ra.
Hoắc Vi Vũ không chút khách khí, bàn tay hướng mặt anh vung tới.
Tô Bồi Ân nắm chặt cổ tay của cô:
"Tức giận cái gì, tôi không phải ai cũng có thể tùy tiện hôn, trừng phạt cô như vậy là nhẹ rồi, tôi đi đánh răng."
"A..." Hoắc Vi Vũ phát điên.
Sao cô luôn bị anh khi dễ!
Cô không muốn sống nữa, hôm nay, nhất định phải kết thúc.
Hoắc Vi Vũ đứng lên, giày cũng không mang, đi đến phòng khách, hô: