"Tô tiên sinh, có thể ăn cơm rồi." Quản gia cung kính nói, ngẩng đầu, nhìn mặt của Tô Bồi Ân, ngẩn người:
"Tiên sinh mặt của ngài."
Tô Bồi Ân bất đắc dĩ thở dài một hơi:
"Bị thư ký của tôi đánh, lát nửa tôi sẽ giáo huấn cô ta, đừng ngạc nhiên, lấy cho tôi túi chườm đá đi."
"À, vâng."
Hoắc Vi Vũ đi ra, trừng mắt nhìn Tô Bồi Ân.
Trong tay anh cầm túi chườm đá, xoa xoa mặt, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
Ánh mắt kia, rất nặng, làm Hoắc Vi Vũ cảm thấy u ám.
"Là anh sai trước." Hoắc Vi Vũ nói.
Anh ném tú chườm đá vào thùng rác.
Phịch một tiếng.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày nhìn anh.
"Đi thôi, ăn cơm." Tô Bồi Ân nói, đi đến cửa.
Hoắc Vi Vũ nhớ Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng sẽ ăn cơm ở ngoài, liền không muốn đi:
"Anh ăn xong mang thêm một phần về cho tôi là được."
Tô Bồi Ân nắm tay cô, lôi kéo cô đi:
"Tôi khônh thích chỗ ngủ có mùi lạ."
Bọn họ vừa ra cửa, Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cũng đi ra.
Đụng mặt.
Cố Cảo Đình ảm đạm nhìn Hoắc Vi Vũ, sắc mặt có chút tái nhợt, liếc hướng Tô Bồi Ân nắm tay cô, sắc mặt càng kém.
Ánh mắt kia như kiếm.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn Cố Cảo Đình.
Cô cảm giác anh tức giận, là vì Tô Bồi Ân nắm tay cô sao?
Cô thật muốn tiến lên lột mặt nạ lạnh lùng của anh ra.
"Bồi Ân, sao anh cũng ở đây?" Đan Địch Tư Lục Phỉ kinh ngạc, nở nụ cười, nhiệt tình chào hỏi:
"Đã lâu không gặp."
Hoắc Vi Vũ nhìn Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Trên mặt cô ta đều là hạnh phúc, không có một chút xấu hổ, rất rực rỡ, nụ cười khiến người ta cảm thấy dễ chịu.
Tô Bồi Ân khẽ cười, ý vị thâm trường nói:
"Chúc mừng cô, tìm được lang quân như ý, cố mà giữ, đừng để vuột mất."
"Trên thế giới này chỉ sợ không có ai bằng anh ta nha." Đan Địch Tư Lục Phỉ che miệng cười, đến trước mặt Tô Bồi Ân vừa cười vừa nói.
Cảm giác bọn họ rất thân mật.
Nhưng kỳ thật, tiếng nói của Đan Địch Tư Lục Phỉ, mọi người đều nghe thấy.
Cô ta dùng linh động để hóa giải xấu hổ, còn khen Cố Cảo Đình.
Phàm là đàn ông, đều hưởng thụ cảm giác được người khác sùng bái, đặc biệt là người cao cao tại thượng duy ngã độc tôn.
Đột nhiên cô hiểu rõ, cô và Đan Địch Tư Lục Phỉ rất khác nhau.
Đan Địch Tư Lục Phỉ nói chuyện, làm việc, đều khiến người ta có cảm giác thoải mái.
Còn cô, khi mình không thoải mái, cũng không cho người khác tốt hơn.
Cho nên, bị người ta chán ghét là phải.
Hoắc Vi Vũ rũ mắt, giật giật khóe miệng, trong mắt có chút chát chát.
Từ bỏ, đôi khi cũng tốt.
Hoắc Vi Vũ xoay người, đi đến nhà ăn.
Trên bàn có bốn phần thức ăn.
Rất phong phú, mỗi người một phần.
Cô ngồi xuống trước, cắm đầu ăn.
Tô Bồi Ân ngồi cạnh cô, liếc cô một chút.
Cô yên tĩnh, trầm mặc, phảng phất như không cùng thế giới với họ, một thân một mình đắm chìm trong thế giới của riêng mình, có một loại cảm giác cô tịch.