Trong lòng Hoắc Vi Vũ như có lửa, từng chút từng chút bốc lên, nóng giận nói:
“Giáo dưỡng là cái gì?”
“Là đa͙σ làm người, tôn kính người lớn, nói năng lịch sự, không châm chọc, không khiêu khích, không dùng ý nghĩ tăm tối của mình để nhận xét người khác.” Nạp Lan Tĩnh Oánh cố gắng khắc chế chính mình, ôn nhu nói.
Hoắc Vi Vũ cười lạnh một tiếng, trong mắt trào phúng: “ Là không tự đánh giá cao mình, không mù quáng hứa hẹn, không nhờ vả, không áp đặt người, không chế nhạo người khác, không ăn nói lung tung, không khi dễ người khác, nè dì, chính bản thân dì làm được mấy cái? Con của người làm được mấy cái, con của mình còn không dạy tốt, lấy cái quyền gì đi dạy dỗ con gái của người khác hả!”
Nạp Lan Tĩnh Oánh dừng lại mấy giây, âm thanh nhất quán nhẹ nhàng, nói:
“Miệng lưỡi rất tốt, khó trách, có thể xoay ŧıểυ Khang như chóng chóng.”
Hoắc Vi Vũ quay mặt sang chỗ khác.
Trong lòng cô rõ ràng, ai bị ai lừa, cô cũng lười giải thích.
Cô và mẹ của Ngụy Ngạn Khang, mãi mãi đứng ở hai chí tuyến, không bao giờ gặp nhau.
“Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đẩy cửa xe ra.
“Chờ một chút.” Nạp Lan Tĩnh Oánh lấy ra một tờ chi phiếu đưa cho Hoắc Vi Vũ:
“Mặc kệ cô và ŧıểυ Khang yêu hận thế nào, liền xóa bỏ, có được không? Từ nay về sau không dây dưa với con tôi, đường ai nấy đi, nếu như gặp mặt cũng đừng tỏ ra quen biết, cứ như người xa lạ được rồi.”
Hoắc Vi Vũ nhận lấy tấm chi phiếu trong tay Nạp Lan Tĩnh Oánh, nhìn lướt qua, xùy cười một tiếng, lạnh lùng nhìn Nạp Lan Tĩnh Oánh:
“Con trai của dì chỉ đáng giá 10 vạn hả?”
Nạp Lan Tĩnh Oánh mĩm cười:
“Là tôi cảm thấy tình cảm của cô với con tôi chỉ đáng giá 10 vạn.”
“Giá cao, cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ ném chi phiếu vào túi, bước ra khỏi xe.
Nạp Lan Tĩnh Oánh nhíu mày.
Cô bé kia thật sảng khoái nhận tiền.
Cô càng ngày càng không thích Hoắc Vi Vũ.
“Lái xe đi, nên đi gặp Cố ŧıểυ thư rồi.” Nạp Lan Tĩnh Oánh nói với tài xế, nhìn thiết bị giám sát ẩn giấu trong xe, xem như đi chuyến này không uổng công.
Tài xế lái xe chạy đi, cuốn lên một ít bụi bặm.
Hoắc Vi Vũ vẩy vẩy tay, trong đôi mắt xinh đẹp không có một tia tình cảm.
Cô đi đến ngõ Kim Đại Phúc, trước đó thấy vài cô bé quàng khăn đỏ đang đứng cầm hộp quyên tiền.
Vừa đúng dịp cô muốn làm từ thiện, bỏ chi phiếu vào trong hộp.
“Chị xinh đẹp, mời lưu lại danh tính cùng phương thức liên lạc.” Cô bé quàng khăn đỏ nói ra.
“Không cần.” Hoắc Vi Vũ nói, quay người rời đi, trở về tiệm đá quý hồi nảy.
Quán cà phê.
Nạp Lan Tĩnh Oánh đưa video cho Cố Kiều Tuyết nhìn:
“Con xem, Hoắc Vi Vũ đã đáp ứng không quấy rầy ŧıểυ Khang nữa, cô ta cũng sảng khoái nhận tiền, đoạn video này cũng sẽ cho ŧıểυ Khang nhìn, ŧıểυ Khang sẽ không sản sinh chuyện gì với Hoắc Vi Vũ nữa. ŧıểυ Tuyết, con có thể cầu xin anh trai con, thả ŧıểυ Khang ra được không?”
Cố Kiều Tuyết cười duyên nói:
“Dì à, đừng khách khí quá, anh trai hiểu con nhất, anh Khang tìm Hoắc Vi Vũ, chỉ cần con không nói, thì sẽ không có gì xảy ra, nhưng mà, vừa vặn bị anh con thấy được, nên nhất định phải ra tay, đợi anh con bớt giận, con sẽ cầu tình cho anh Khang, xin anh con thả anh Khang ra.”
“Vậy là tốt rồi.” Nạp Lan Tĩnh Oánh vỗ vỗ tay Cố Kiều Tuyết:
“Con là người duy nhất dì xem là con dâu, dì hi vọng con với ŧıểυ Khang thật hạnh phúc.”
“Nhất định sẽ, để con gọi điện thoại cho anh trai.” Cố Kiều Tuyết vui vẻ gọi cho Cố Cảo Đình.
“Anh, bận sao?” Cố Kiều Tuyết lấy lòng nói.
“Bận. Có chuyện gì? Nếu là chuyện của Ngụy Ngạn Khang thì không cần nói.” Âm thanh lạnh lùng của Cố Cảo Đình nặng nề chuyền vào trong tai Cố Kiều Tuyết.