Ngày hôm sau, cô khoác ba lô trên lưng đi tới sân bay, muốn đi Linh Đều.
A quốc là một nơi rất xa xôi, bởi vì nó nằm trên cao nguyên, cho nên không mấy người tới sinh sống.
Vì vậy, dân cư vô cùng ít ỏi.
Tuy nhiên người ta cũng nói rằng nơi đó không khí trong lành, cảnh sắc phong phú, tươi đẹp, có thể thanh lọc tâm hồn.
Cô muốn được bạn trai đưa mình và bố mẹ tới đó.
Bạn trai không có, vậy tình nhân kiếp trước chắc có thể chứ nhỉ?
Hoắc Vi Vũ nâng khóe miệng cười chua chát, đi đến quầy bán vé.
Không còn vé cho khoang hạng hai, chỉ còn lại khoang hạng nhất.
Hoắc Vi Vũ chọn khoang hạng nhất, chờ vé VIP.
Một ly sữa đậu nành, một ổ bánh bao, một quyển tạp chí, một nữ ŧıểυ tư nhân Giang Nam đầy tinh xảo, tạo nên một bức tranh xinh đẹp, bức tranh về góc nhỏ nổi bật giữa hàng triệu con người.
"Mỹ nữ, tôi có thể ngồi đây không?" Một người đàn ông trung niên mỉm cười, ngồi xuống đối diện Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhếch miệng xốc lại balo trên lưng, ngồi sang bàn khác.
Bao nhiêu chỗ còn trống hắn ta không chịu ngồi, lại muốn ngồi đối diện với cô, Hoắc Vi Vũ biết rất rõ ý đồ của hắn.
Chỉ là, cô sẽ không cho hắn cơ hội.
Tô Bồi Ân từ cửa tiến vào, liếc Hoắc Vi Vũ một cái, ngồi xuống cách cô vài bàn, gọi một ly cà phê.
Loa phát thanh thông báo chuyến bay đi Linh Đều chuẩn bị soát vé.
Hoắc Vi Vũ gập cuốn tạp chí lại, đi qua Tô Bồi Ân.
Cô căn bản không nhìn hắn lấy một cái..
Tô Bồi Ân: "..."
Hoắc Vi Vũ nhanh chóng tìm được vị trí của mình, lúc này mới nhìn đến Tô Bồi Ân cũng ngồi cùng khoang.
Hắn cũng đang nhìn về phía cô.
Hoắc Vi Vũ: "..."
Dám trốn ra ngoài trong thời gian đi làm, lại chạm mặt ông chủ, cái cảm giác này, thật giống như đang đi trên đường bị sét đánh chết.
Đúng là con người ta làm việc xấu thì uống nước cũng nghẹn.
Cô cố tình chuyển qua ngồi ở vị trí khác.
Cô ngồi xuống cạn Tô Bồi Ân, trong đầu nghĩ xem nên giải thích với hắn như thế nào.
Tô Bồi Ân không nói gì, mở quyển báo trong tay ra đọc.
Sự im lặng bất thường của đối phương càng khiến cô tâm hoảng ý loạn.
"Nếu tôi nói, tôi đi Linh Đều để khảo sát hạng mục, anh có tin tôi không?" Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng hỏi.
Tô Bồi Ân nhìn cô.
Cô chột dạ, mặt hơi hồng hồng, mắt sáng lên, nhìn không được tự nhiên.
"Tôi cảm thấy, dựa vào diện mạo của cô, trừ cái mặt ra, vẫn cần đến đầu óc tài trí để tồn tại. Vậy mà kết quả, cô có đầu óc mà không chịu suy nghĩ, cô đang cố tình hạ thấp chỉ số thông minh của người khác đấy à? " Tô Bồi Ân không khách khí.
Hoắc Vi Vũ không nghĩ tới hắn sẽ nói thẳng cô như thế.
Cô rõ ràng tự hủy diệt chính mình mà.
"Tôi tới Linh Đều đầu tư." Hoắc Vi Vũ hai tay đan vào nhau.
Tô Bồi Ân bật cười một tiếng, ý vị thâm trường nói: "Trong một tháng, cô tới đó để đàm đầu tư cũng tốt, tìm đàn ông cũng được, tôi không quản. Tôi chỉ cần kết quả, không cần quá trình. Nghi ngờ người thì không nên dùng người, mà dùng người thì không nên nghi ngờ người,cô cũng không cần giải thích với tôi làm gì."
Hoắc Vi Vũ nhìn trộm Tô Bồi Ân.
Cô thực sự rất thích quan niệm thực hiện công tác của hắn, cảm giác làm việc cùng rất tự do.
Máy bay bắt đầu khởi hành, tiếp viên nhanh chóng bưng đồ ăn ra phục vụ.
Hoắc Vi Vũ dựa theo nguyên tắc làm ăn cấp dưới nịnh nọt cấp trên, hỏi: "Anh muốn uống cái gì, tôi lấy giúp anh."
"Cà phê." Tô Bồi Ân thản nhiên nói, tay lật sang một trang báo mới.
Hoắc Vi Vũ nhận cà phê từ phía tiếp viên hàng không, đưa cho hắn.
"Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ đang ở Linh Đều chụp hình cưới, cô đơn thương độc mã qua đó cướp dâu có nắm chắc phần thắng không? Đã tính toán hết cả chưa?" Tô Bồi Ân hỏi bâng quơ.
Hoắc Vi Vũ lòng run lên, tay cũng run run, khiến cho ly cà phê đổ lên quần Tô Bồi Ân..
Cô không biết... Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ đang ở Linh Đều
"Hoắc Vi Vũ." Tô Bồi Ân tăng dB.
Hoắc Vi Vũ biết mình vừa phạm đại kị.
Cô hiểu rõ mình vừa làm gì, vội vàng lấy khăn giấy lau lau vết bẩn trên quần hắn.