Hoắc Vi Vũ ở trong phòng cạnh gốc cây, ngây người hai ngày hai đêm.
Trên mạng tin tức liên quan đến nước G một chút cũng không có.
Cố Cảo Đình cũng không gọi cho cô.
Ngày mai là ngày Cố Cảo Đình cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ rồi.
Bình thường, phải có tin tức chứ.
Lẽ nào xảy ra chuyện?
Hoắc Vi Vũ càng nghĩ càng không bình tĩnh.
Cô gọi cho Sở Thanh Vân.
Reo ba tiếng, Sở Thanh Vân bắt máy.
"Xin chào, tôi muốn hỏi, anh có thể liên lạc với Cố Cảo Đình không?" Hoắc Vi Vũ nho nhã lễ độ hỏi.
"Lúc anh ta đang làm nhiệm vụ, tạm thời không thể liên lạc được, cần tôi hỗ trợ gì không?"
"Vậy anh biết anh ta bây giờ thế nào không?" Hoắc Vi Vũ lo lắng hỏi.
"Trước mắt không truyền đến bất kỳ tin tức nào, nếu như có, tôi sẽ báo với cô, không có tin tức, có khi cũng tốt, kiên nhẫn chờ đợi chút." Sở Thanh Vân trấn an nói.
KHông biết tại sao Hoắc Vi Vũ luôn cảm thấy bất an, giống như chuẩn bị xảy ra chuyện quan trọng.
Trễ nhất, ngày mai khẳng định sẽ biết.
Hoắc Vi Vũ ngồi chờ trong phòng nhỏ, chờ một ngày một đêm.
Một đêm ngủ không yên, máy tính luôn mở, không ngừng tìm tin tức mới.
10h sáng, cuối cùng cô cũng thấy được tin hót.
"Tư lệnh nước A cưới con gái của thủ tướng nước G, thông gia hai nước."
Hoắc Vi Vũ vội vàng nhấp vào.
Đập vào mắt là ảnh chụp của Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ cùng nhau đứng chung một chỗ.
Cố Cảo Đình thâm thúy nhìn màn ảnh, khuôn mặt trầm tĩnh ung dung, làm người khác không biết anh đang nghĩ gì.
Đan Địch Tư Lục Phỉ rất cao, dáng một mét bảy tám, mảnh mai, rất đẹp, mặc váy cưới, bẩm sinh cao quý, ưu nhã.
Hai người đứng chung một chỗ, đặc biệt xứng đôi, giống như công chúa và hoàng tử trong truyện tranh.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ không thoải mái, nặng trĩu, ngột ngạt, chua xót.
Nhưng mà, chí ít anh không có chuyện gì, không phải sao?
Cô còn thấy ở góc ảnh, mơ hồ thấy được bóng dáng của nhị ca và đại ca.
Đại ca và nhị ca cũng không có việc gì.
Vậy là tốt rồi!Nước mắt trực trào ở đáy mắt.
Hoắc Vi Vũ bịt miệng, nhìn ảnh của Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục, ánh mắt càng ngày càng mờ.
Làm sao bây giờ?
Cô rất muốn khóc.
Cô không nên khóc.
Cố Cảo Đình còn sống, còn sống.
Đây không phải kết quả xấu nhất, không phải sao?
Điện thoại di động vang lên.
Cô nhìn là Duật Nghị.
Không nghe.
Duật Nghị lại gọi tới.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, lúc này mới nghe.
"Cái kia, Hoắc Vi Vũ, đừng buồn, chẳng qua bọn họ chỉ đính hôn thôi, em còn cơ hội mà." Duật Nghị trấn an nói.
Đúng vậy.
Chẳng qua bọn họ chỉ đính hôn mà thôi.
Cố Cảo Đình nói, cô phải tin tưởng anh, cô liền tin tưởng anh.
"Ừm, cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ nuốt nước mắt nói.
Hẳn mấy ngày nữa anh ta mới về nước, về nước liền tốt.
Rốt cuộc tình huống như thế nào, anh sẽ nói với cô.
Cô ngồi ngây ngốc một ngày, chờ Cố Cảo Đình gọi điện thoại, nhưng anh không gọi cho cô.
Ban đêm, cô không dám trở về, vì sợ anh gọi sẽ không bắt được, nằm trên giường trong phòng, nhìn nóc nhà.
Con mắt đau không mở ra được, nhắm mắt lại, trong lòng lại đau đến hít thở không thông.
Ngồi dậy, tiếp tục tìm tin tức.
Không có gì mới.
Hoắc Vi Vũ thật sự không kiên nhẫn được nữa, gọi cho Sở Thanh Vân:
"Cái kia, anh có liên lạc được với Cố Cảo Đình không?"
Sở Thanh Vân trầm mặc ba giây, trầm giọng nói:
"Ngày mai Cảo Đình sẽ trở lại, có chuyện gì cứ hỏi anh ta."