Anh muốn nhận mình đã thua cuộc, nhưng lại chẳng biết liệu còn kịp hay không.
Anh đã yêu cô quá sâu đậm.
Mà cô, chỉ coi anh giống như vị khách qua đường.
Cô không xin người ta, không cúi đầu, mà cũng chẳng mắc nợ anh cái gì.
Giống như cơn gió xuân khẽ lướt qua mặt, sau đó lại lạc vào dòng người tấp nập, không biết đi đâu về đâu.
Cô chưa từng dừng lại lấy một lần.
Anh nhận thua, sẽ chỉ khiến coi cảm thấy khinh thường anh.
Cô càng mạnh, anh chỉ có thể càng mạnh, đó mới là đàn ông thực thụ, mạnh mẽ, bất khuất, kiên cường, quyết không đee cho người phụ nữ phải gánh vác mọi chuyện.
Cả đêm, Hoắc Vi Vũ gần như không thể ngủ nổi.
Cũng không biết anh có sử dụng xuân dược hay không, tinh lực vẫn vô cùng dồi dào.
Bảy lần, rồi tới tám lần.
Trên người cô nɠɵạı trừ xương cốt ra, mỗi tấc da thịt toàn thân đều bị anh cắn qua hết cả.
Đêm nay, cô thực sự rất cực khổ.
Đột nhiên, "nơi đó" cảm giác có chút mát lạnh
Hoắc Vi Vũ mở to mắt, anh đang bôi thuốc lên nơi đó cho cô, chân bị dang ra hình chữ nhân.
"Để tôi tự làm." Hoắc Vi Vũ theo bản năng muốn né tránh anh.
Cố Cảo Đình không hờn giận nhìn về phía cô, "Tự mình có thể nhìn được sao?"
"Không nhìn được cũng có thể tự thoa thuốc lên." Hoắc Vi Vũ nhẹ giọng.
"Được, vậy cô tự làm đi." Anh cầm tay cô, lấy một ít thuốc lên ngón tay giữa cho cô, nói tiếp, "Mau bôi lên đi, tôi đang nhìn đây. "
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô cảm thấy bị anh nhìn thực sự rất mất mặt.
"Bôi không được sao?" Cố Cảo Đình nghiêm túc hỏi.
Cô ngượng đỏ chín mặt, tay run run bôi thuốc lên.
Bộ dạng của cô hiện tại, thoạt nhìn trông giống như.....
Đàn ông rất dễ dao động, đáy mắt Cố Cảo Đình dâng lên một cỗ thương xót, quỳ một chân trên giường, cúi người, phủ môi lên môi cô.
Hôm qua anh đã nói những lời không hay về cô, những lời đó đến giờ vẫn còn văng vẳng bên tai.
Hoắc Vi Vũ lòng đầy chua xót, không đáp lại nụ hôn của anh, và... cũng là không dám đáp lại.
Cố Cảo Đình cắn răng, rời khỏi môi cô, nhìn đôi mắt ngấn nước của cô,nói, "Về sau em là người phụ nữ của tôi, chết cũng là người của tôi, nghe rõ chưa?."
Hoắc Vi Vũ mở to hai mắt nhìn anh.
"Không phải anh rất chán ghét tôi hay sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi nhỏ, cúi đầu.
Suýt chút nữa cô quên mất, hôm qua anh đã nói:
Anh sẽ giữ cô lại bên người, cả đời làm người phụ nữ không danh phận của anh.
Hắn muốn thay đổi tính tình của cô, muốn nuốt chửng cái ngạo khí ngút trời của cô.
Cô vừa rồi lại tự mình đa tình.
Cố Cảo Đình nhìn cô một bộ nhu hòa, tâm tư cũng dịu đi vài phần, hôn lên môi, dùng răng khẽ cắn.
Anh nâng đầu gối của cô lên, tầm mắt hạ xuống, thấy nàng vẫn còn đang bị thương, không lỡ hành động.
Anh thật muốn mắng chính mình một tiếng, đã không còn là trẻ con nữa rồi, vậy mà vẫn không nhịn được mà chiến đấu hăng say như thiếu niên mười tám.
Anh xoay người, bước nhanh ra cửa, tới đầu thuyền, cảm nhận từng cơn gió lạnh thổi qua để bình tĩnh lại.
Hoắc Vi Vũ nhìn theo bóng dáng anh, khó hiểu.
Trong nháy mắt anh liền trở nên vô cùng lạnh nhạt.
Trong lòng cô dâng lên một tia lạnh lẽo, cô đơn.
Hoắc Vi Vũ kéo chăn lên, nhìn người đang đứng ngẩn ngơ trên cabin, cảm thấy chua chát cực độ.
Cửa bị đẩy ra.
Hoắc Vi Vũ không kịp lau nước mắt.
Cố Cảo Đình đứng tại đầu giường, từ trên cao nhìn xuống, nét mặt vô cùng ảm đạm, trầm giọng: "Khóc cái gì, làm người phụ nữ của tôi ủy khuất đến vậy sao?"
"Anh bắt tôi cả đời bên anh không danh không phận, tôi có thể không ủy khuất được sao? " Hoắc Vi Vũ hỏi lại, đôi mắt vẫn hồng hồng.
"Em để ý sao? Em muốn ở cạnh tôi mãi mãi sao? Em có dám mặc kệ tất cả, kiên quyết kết hôn với tôi không?" Cố Cảo Đình liên tục hỏi ba vấn đề."
"Tôi để ý, tôi muốn ở cạnh anh, rất muốn bên cạnh anh." Hoắc Vi Vũ trả lời.
"Tốt lắm, vâjy bây giờ có một lựa chọn dành cho em." Cố Cảo Đình nghiêm túc.