“Chỉ là goodbyekiss, về sau sẽ không có chuyện này.” Hoắc Vi Vũ phòng bị nhìn Cố Cảo Đình nói.
“goodbyekiss?” Cố Cảo Đình gợi lên khóe miệng, trong mắt lại càng thêm âm hàn, tựa như dồn người vào chỗ chết cóng.
Ngụy Ngạn Khang chắn trước mặt Hoắc Vi Vũ, đối với Cố Cảo Đình nói: “Tư lệnh, chuyện này cùng ŧıểυ Vũ không quan hệ.”
Cố Cảo Đình ánh mắt sắc bén đảo qua, lạnh lùng nói: “ŧıểυ Vũ là để anh kêu sao? cút!”
“Anh, cô ta hôn đàn ông của người khác còn như đúng lý hợp tình vậy, Anh giáo huấn cô ta.” Cố Kiều Tuyết thêm mắm dậm muối nói.
Cố Cảo Đình không vui nhìn về phía Cố Kiều Tuyết, “Tôi nói các người cút, không nghe thấy sao?”
“Anh, là bọn họ khi dễ em.” Cố Kiều Tuyết làm nũng nói.
“Đó là em cho người khác khi dễ, trung tá Thượng, dọn dẹp sạch, tôi không nghĩ nhìn đến người không liên quan.” Cố Cảo Đình âm thanh lạnh lùng nói, ánh mắt gắt gao khóa Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhìn trung tá Thượng mang theo bốn binh lính tiến vào.
Nguyên lai, người của anh đều ở bên ngoài.
Là anh còn giám thị cô, vẫn là trung tá Thượng vừa vặn không đi?
Trung tá Thượng đối với Cố Kiều Tuyết nói: “Đắc tội.”
Tiên lễ hậu binh, anh lạnh giọng đối binh lính ra lệnh: “Đem ŧıểυ thư cùng vị hôn phu cô ấy mang đi.”
“Vâng.” Binh lính trả lời.
Ngụy Ngạn Khang đi tới Hoắc Vi Vũ một bước, một tay thương (súng) chỉ ở trên ót anh.
“Ngụy tiên sinh, thỉnh anh rời đi, anh đã gây trở ngại quân vụ.” Trung tá Thượng nghiêm túc đối với Ngụy Ngạn Khang nói.
Ngụy Ngạn Khang nhìn về phía Hoắc Vi Vũ, dùng khẩu hình nói: “Chờ anh.”
Hoắc Vi Vũ làm như không thấy.
Trung tá Thượng đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
Lập tức, trong phòng an tĩnh quỷ mị.
Hoắc Vi Vũ đều có thể nghe được thanh âm hô hấp chính mình, cảm giác áp lực tăng gấp bội.
“Biết tôi làm như thế nào đối phó đàn bà bị làm dơ không?” Cố Cảo Đình lạnh như băng hỏi.
Hoắc Vi Vũ nhíu mày.
Sự đã như thế, cô không có đường lui.
Yếu đuối, cầu tình, chỉ biết tự hạ thân phận cùng cấp bậc, cũng sẽ không thay đổi kết quả.
“Này liền xem anh như thế nào định nghĩa dơ?” Hoắc Vi Vũ không nhẫn nhịn nói.
“Cùng đàn ông bên ngoài em em anh anh, lạt mềm buộc chặt, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng, thậm chí nói dối, che dấu, cô cảm thấy chuyện này có tính dơ không?” Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.
“Tôi không có cùng đàn ông em em anh anh, lạt mềm buộc chặt, anh phải tin liền tin, không tin tôi cũng không có cách nào, muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!” Hoắc Vi Vũ rất có tự tin trả lời.
Cố Cảo Đình một chân đá vào trên bàn trà, dùng lực mạnh mẽ, một chân bàn trà bị anh đá gãy, ngã trên mặt đất.
hoa quả trên bàn trà rơi xuống dưới, lăn khắp nơi.
Hoắc Vi Vũ nổi trận lôi đình, cả giận nói: “anh muốn trút giận lên tôi!”
Cố Cảo Đình cầm quai hàm cô, trong mắt vằn đỏ khóa đôi mắt cô tức giận.
“Không phải nói kêu Ngụy Ngạn Khang tới lấy đồ vật sao? đồ vật của hắn đâu?” Cố Cảo Đình lạnh giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, “Một đôi hoa tai mà thôi, anh ấy cầm đi.”
“Phải không? Hắn còn ở bên ngoài, muốn hay không tôi phái binh lính soát người hắn?” Cố Cảo Đình không tin nói.
Hoắc Vi Vũ xem bịa chuyện không đi xuống, đơn giản đối mặt, “Anh rốt cuộc muốn chứng minh cái gì?”
“Tôi ghét nhất có người gạt tôi!”
“Tôi chỗ nào không phải!” Hoắc Vi Vũ rống lên, không bình tĩnh nói: “Rõ ràng nói cho tôi tự do, lại phái người giám thị tôi, Ngụy Ngạn Khang, Cố Kiều Tuyết vừa xuất hiện, anh liền xuất hiện, nếu âm hiểm xảo trá hà tất ra vẻ đa͙σ mạo.”
Cố Cảo Đình đem túi hồ sơ đổ ra hoa tai, ném ở trên mặt đất, cả giận nói: "Tôi là ngu mới đi, về hai chuyến đem hoa tai cô đánh rơi ở hồ bơi trả lại!".