Hôm qua, nếu không phải anh an bài trước, thì cô đã thất thân với Duật Nghị rồi.
Chỉ cần người khác cố ý thiết kế, cô liền khó lòng phòng bị.
Thế nhưng mà, nếu tương lai cô gả cho Duật Nghị thì sao?
Cô mang thai con của Cố Cảo Đình, sinh ra để đứa bé kêu Duật Nghị là ba ba, đến lúc đó, Duật Nghị sẽ ra sao, Cố Cảo Đình sẽ làm gì, cô nên làm gì mới đúng.
Cô không làm được như vậy.
Duật Cẩn cũng ngoan độc như Hoắc Cương Liệt, Hoắc Cương Liệt là ông cô mà mém đánh chết cô, khiến cô chịu đủ đau khổ, nói chi đến Duật Cẩn.
Cô thật, thật, thật không muốn con của mình đi theo vết xe đỗ đó.
"Chuyện này tính sau có được không?" Hoắc Vi Vũ mềm nhẹ nói.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn cô.
Nếu như cô không muốn có con, thì có rất nhiều biện pháp.
Anh không đáng để cho cô tín nhiệm sao?
Hay là, anh đã yêu, nhưng cô không như vậy, cho nên, cho dù gả cho Duật Nghị, cũng không vấn đề gì?
Cố Cảo Đình không nói chuyện, nghiêm mặt, lưu loát mặt quần áo, đi ra ngoài, dùng sức đóng chặt cửa.
Vành mắt Hoắc Vi Vũ có chút hồng.
Cô không thể đổi ý, cho nên, không thể giữ anh lại.
Nhưng mà, trong lòng đắng chát, có rất nhiều do dự.
Vì sao mẹ cô lại bỏ đi? Vì sao không muốn ở cạnh cô?
Nếu có một ngày, cô và Cố Cảo Đình có thể toàn thân trở ra, Duật Cẩn bắt con của bọn họ uy hiếp, cô sẽ vứt bỏ con của mình rồi cao chạy xa bay với Cố Cảo Đình sao?
Đứa bé kia thật đáng thương biết bao, Duật Cẩn không phải Hoắc Kha Dương, Hoắc Kha Dương có thể toàn tâm toàn ý yêu thương cô, Duật Cẩn thì không.
Hoắc Vi Vũ ý thức được Cố Cảo Đình vẫn chưa đi, mặc áo ngủ vào đi ra.Cố Cảo Đình đang ăn cơm.
Một người, cô đơn, bóng lưng đối về cô.
Nhìn thấy anh vẫn ở lại, trong lòng của cô mềm xuống mấy phần.
Đi qua, ngồi cạnh anh.
Cố Cảo Đình tỉnh bơ ăn cơm, giống như không nhìn thấy cô, lãnh khốc lạnh giá.
Hoắc Vi Vũ lơi kéo ống tay áo của anh.
Anh hất tay cô ra.
Cô lại kéo, mấy phần cầu hòa nũng nịu.
Cô Cảo Đình không hất ra nữa, lạnh lùng nhìn cô:
"Hoắc Vi Vũ, em có muốn đi cùng tôi hay không vậy? Em đến với người đàn ông khác dễ như trở bàn tay vậy sao, tình nguyện ngủ với người đàn ông khác cũng không muốn sinh con cho tôi sao? Chỉ có mình tôi kiên trì, giống như không cần thiết lắm, không phải sao?"
Vành mắt của Hoắc Vi Vũ đỏ lên.
Lời anh nói, giống như cây kiếm đâm vào tim của cô, giống như, anh phủ định toàn bộ dự định ban đầu của cô.
Kiên trì như vậy, cô cũng rất mệt mỏi.
Nếu như không thể được kết quả ngọt ngào, không có ấm áp, kiên trì như vậy còn ý nghĩa sao?
Nếu như có thể không yêu, nếu như có thể yêu lại người khác, thì có lẽ, cuộc sống của bọ họ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
"Từ bỏ đi." Hoắc Vi Vũ mở miệng nói.
Loảng xoảng.
Cô vừa nói xong, Cố Cảo Đình đã hất toàn bộ thức ăn trên bàn xuống đất.
Hoắc Vi Vũ giật mình, nhìn về phía sàn nhà.
Anh phẫn nộ, ánh mắt sắc bén, huyệt thái dương cũng giật giật.
Cố Cảo Đình không bình tĩnh quát:
"Giờ em muốn từ bỏ đúng không? Hay là em đã chuẩn bị từ trước, nên mới cự tuyệt sinh con cho tôi?"