Trong đôi mắt tĩnh mịch đen tối của anh có chút tức giận.
Lúc nào thì cô đã không thể tự quyết định.
Anh đã từng nói không cần cô bảo vệ.
Nếu như anh không có năng lực bảo vệ mình, cũng không đáng để cô yêu.
Nhưng hết lần này tới lần khác, đó chính là Hoắc Vi Vũ.
Cô không dựa vào bất kỳ ai, cô có phán đoán của mình, chủ kiến, nhận thức, không sẽ vì người khác mà thay đổi, một khi cô đã cho rằng như vậy, sẽ cố chấp.
Có lẽ, chính vì phần ngạo khí và quyết đoán này của cô, mới có thể hấp dẫn được anh.
Không cách nào buông bỏ, cũng không có thể tiêu tan.
"Thấy bọn họ tốt như vậy, chúng tôi cũng rất cảm động, tổng thống hôn lễ của bọn họ ngài vô cùng đồng ý, đúng không? Dù sao, Hoắc ŧıểυ thư chỉ là dân thường, không có bối cảnh gì?" Phóng viên hỏi về phía tổng thống.
Màn ảnh cũng nhắm ngay tổng thống.
Tổng thống giơ lên nụ cười hiền lành, chân thành nói với màn hình, "Làm cha mẹ, quan trọng nhất là đứa con của mình được hạnh phúc, bối cảnh gì cũng không quan trọng, người quan trọng là người tốt, có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng, khéo hiểu lòng người, có dáng vẻ của một người vợ, người mẹ là được rồi, không biết, có thể học tập, không làm tốt, có thể cố gắng, tôi cũng hi vọng mọi người có thể tha thứ và thông cảm cho bọn họ nhiều hơn, dù sao, nếu chúng tôi bỏ qua thân phận, cũng là người bình thường."
"A." Hoắc Vi Vũ hừ lạnh một tiếng.
Tiếng hừ kia rơi vào trong tai tổng thống.
Trong mắt tổng thống lóe lên ánh sáng sắc bén, vẻ mặt thay đổi một chút, ngòai cười nhưng trong không cười nói: " Thân thể của ŧıểυ Vũ không khỏe, không thể phỏng vấn quá nhiều, nên chỉ đến đây thôi."
"Vâng, hi vọng hoàng tử có thể sớm chút phát kẹo cho chúng tôi." Sauk hi phóng viên kết thúc công việc, máy ảnh cũng lập tức đóng.
Tổng thống đứng lên, đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, một cái tát nặng nề rơi vào trên mặt Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy trong miệng đắng chát, khóe miệng chảy máu rồi.
Cô lau vết máu trên môi, kiên cường không khuất phục nhìn về phía tổng thống.
"Cô cười lành làm gì, có biết bây giờ đang trực tiếp hay không." Tổng thống trách cứ.
"Không nhịn được." Hoắc Vi Vũ lười biếng nói, rũ mắt xuống nhìn Duật Cẩn đang tức giận.
"Tôi cho cô không nhịn được." Duật Cẩn cầm chặt miệng vết thương của Hoắc Vi Vũ, dùng sức.
Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt vì đau đớn, nhanh ngậm miệng, hừ cũng không có hừ một chút, gắt gao nhìn tổng thống, châm chọc nói: "Sự hiền lành của ông đâu rồi, còn cao qúy đâu, khi dễ người phụ nữ tay chói gà không chặt, cái này là năng lực của ông ah."
Duật Cẩn trở tay đánh thêm một cái tát lên mặt Hoắc Vi Vũ.
Sức đánh quá lớn, Hoắc Vi Vũ ngã trên mặt đất.
Trên mặt đều là vết máu.
"Đánh chết cô, dễ dàng giống như bóp chết một con kiến, cô tốt nhất nên an phận cho tôi, nếu không lần sau, sẽ không phải là hai bàn tay đơn giản như vậy." Tổng thống tức giận nói.
Tiếng đập cửa vang lên
Quản gia Tắng vừa trở lại, đi vào nhà, vẻ mặt ông ngưng trọng, nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, báo cáo với tổng thống: "Có tin tức mới, bây giờ tín vật đang ở trong tay Cố Cảo Đình."
"Sao có thể?" Ánh mắt Tổng thống sắc bén quét về phía Hoắc Vi Vũ, lớn tiếng quát: "Cô đưa tín vật cho Cố Cảo Đình rồi hả?"
"Sự thật thì tín vật vốn không phải nằm trên tay tôi, sao tôi có thể đưa cho anh ấy." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, đứng lên, nâng cằm, gặp nguy không sợ.
Tổng thống tức giận nghiến răng ngứa bóp chặt cổ Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ gắt gao nhìn tổng thống, cũng không giãy giụa, ánh mắt đầy ngập tức giận như nhưng oán linh, muốn kéo ông ta vào trong địa ngục.
"Tư lệnh, ngài không thể đi vào, tổng thống đang nghỉ ngơi." Bên ngoài truyền giọng nói vội vàng của vệ sĩ.
Một vệ sĩ khác xông tới, báo cáo với tổng thống: "Tư lệnh dẫn người tới đây."