Thiếu niên kia, trong nháy mắt, giống như trưởng thành rất nhiều.
Chính trị, quyền lợi tàn khốc, đứng ở trung tâm, cơ bản không có cách nào toàn thân trở ra.
Anh nhìn Hoắc Vi Vũ, xin lỗi nói ra:
" Thật xin lỗi, cha tôi cũng vì tôi, tôi chỉ có thể làm tổng thống, mới không nguy hiểm, cô chắc rất chán ghét ông, ông nɠɵạı trừ là một chính trị gia, vẫn là một người cha."
Mắt Hoắc Vi Vũ ảm đạm, rũ mắt xuống.
Xem ra, Duật Nghị cũng đồng ý với an bài của Duật Cẩn.
Cô không có cơ hội.
Duật Nghị không muốn thấy cô như vậy, cam kết:
"Cô yên tâm, chỉ cần cô không tự nguyện, tôi sẽ không đụng vào cô, về sau tôi thành tổng thống, nếu cô vẫn không nguyện ý ở cùng tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp cô rời đi, tôi thề, lời tôi nói là thật lòng, nếu như tôi nói dối, tôi sẽ chết không yên lành, bị sét đánh."
Hoắc Vi Vũ khịt khịt mũi, cảm tạ nhìn Duật Nghị.Đây coi như là trong họa có phúc sao?
Cô cứu Cảo Đình, tổn thương mình, thiết kế Duật Nghị, anh ta lại đồng tình với cô.
Cuộc sống, còn hi vọng, không phải sao?
Cô cũng không cảm thấy tuyệt vọng nữa.
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười với Duật Nghị, là nụ cười chân thật nhất từ trước đến nay, nước mắt lăn xuống, lại cười vô cùng rực rỡ, giống như mùa xuân ấm áp.
Diễm lệ, tuyệt mỹ, ấm áp, làm người ta cảm thấy như được sưởi ấm, chan chứa hi vọng.
Duật Nghị chưa từng nhìn thấy cô gái nào, cười lên lại đẹp như vậy.
Tim của anh, giống như bị đập một phát, tạo nên một vòng sóng gợn.
Có chút bối rối, có chút không biết làm sao.
"Cô nghỉ ngơi thật tốt, tối nay tôi trở lại thăm cô." Duật Nghị co cẳng chạy mất dép.
Chạy tới cửa, quay đầu, nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Nhịp tim anh nhanh bất thường, tranh thủ thời gian rời đi.
Quán Bar
Duật Nghị đã uống một đống bia.
" Thật xin lỗi, tới chậm." Tô Bồi Ân vỗ vai Duật Nghị, ngồi xuống cạnh anh, đối với bồi bàn ưu nhã nói:
"Một ly nước cà chua."
"Gì vậy, đến quán bar mà uống nước cà chua." Duật Nghị ghét bỏ nói.
Tô Bồi Ân mỉm cười, tiếp nhận nước, đặt ở trước mặt Duật Nghị: