Cô rõ ràng thấy được ánh mắt quan tâm cùng lo lắng của anh.
Thì ra trong lòng anh vẫn còn cô.
Cho nên, cho dù tức giận, cho dù khổ sở, lúc cô sinh bệnh nằm viện, thời điểm sinh tử, anh vẫn tới.
Phần quan tâm này, cho dù cô chết cũng đáng giá.
Cố Cảo Đình nhìn cô từ quỷ môn quan trở về, sắc mặt anh âm trầm còn khó nhìn hơn quỷ.
Biết rõ không nên lo lắng cho cô.
Nghe được tin cô sắp chết, lòng anh đau như không phải là của mình nữa.
Trong đầu tất cả đều là hình bóng của cô.
Tức giận, kiêu căng, cuồng ngạo, không bị trói buộc, ngạo mạn, nhu tình, đáng yêu, nịnh nọt, thút thít.
Mỗi một bộ dạng, đã khắc sâu vào tim anh, muốn từ bỏ cô, trừ phi anh phải từ bỏ trái tim của mình.
Chỉ cần cô còn sống, muốn gì anh cũng làm.
Chỉ cần cô ngoan ngoãn, ở bên cạnh anh, là được.
Anh tình nguyện bị cô tổn thương, cũng không muốn làm tổn thương cô.
Cố Cảo Đình đi vào, ở trên cao nhìn xuống Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, trầm giọng nói với Duật Nghị:
"Anh ra ngoài."
Duật Nghị không biết đằng sau có người, giật nảy mình:
"Anh là quỷ à, sao đi không có tiếng động?"
"Tôi nó ra ngoài." Cố Cảo Đình âm hàn nói, âm thanh không cao, lại làm cho lòng người cảm thấy áp lực.
Duật Nghị nhìn Hoắc Vi Vũ, lấy dũng khí, ngăn trước mặt Cố Cảo Đình.
Rất kỳ quái.
Anh không sợ ba, không sợ dì Thanh, lại sợ Cố Cảo Đình.
"Cô ta bị thương, vừa rồi xém chết, anh không muốn khi dễ cô ta, có lời gì, chờ cô ấy khỏi bệnh rồi nói." Duật Nghị nói ra.
Cố Cảo Đình cắn răng, không có tính nhẫn nại, cầm Duật Nghị, ném ra cửa, đóng cửa lại, khóa.Trên cổ Hoắc Vi Vũ cắm ống dẫn, không tiện nói chuyện, chỉ có thể nhìn anh.
"Không phải em nói, nếu như anh còn muốn em, thì em sẽ lưu lại bên cạnh anh sao? Lưu đi, anh còn muốn em." Cố Cảo Đình trầm giọng nói ra.
Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay, nước mắt chảy ra.
Cơ bản không kiềm chế được kích động.
Anh biết mình đang nói gì không?
Cô đã nói không yêu anh, vĩnh viễn không có khả năng yêu anh, anh còn muốn vì một phụ nữ không yêu mình mà hi sinh tiền đồ, danh dự, sự nghiệp của mình sao, ngay cả tính mạng của mình cũng không cần sao!!!!
Cô thật khó chịu, thật khổ sở.
Nếu như kết quả như vậy, cô tình nguyện chết ngay bây giờ, không cần tương lai.
Bời vì quá kích động, mạch máu trên cổ vỡ tung.
Máu chảy quá nhanh, hơi dữ tợn.
Bác sĩ khẩn trương.
"Cố tư lệnh, tình hình của bệnh nhân không ổn định, không thể khiến cô ta quá kích động, tôi đi gọi Hoa Y Sinh." Bác sĩ trẻ sốt ruột lao ra cửa.
Duật Nghị cảm giác xảy ra chuyện, chạy vào phòng, kéo Cố Cảo Đình ra, nổi giận nói:
"Anh làm gì cô ta rồi, có phải để cô ta chết anh mới vừa lòng phải không."
"Cút ngay." Cố Cảo Đình nghiêm nghị nói.
"Người nên cút chính là anh, cô ta là phụ nữ của tôi, anh là gì chứ, dám dây dưa với phụ nữ của tôi, người khác sợ anh nhưng tôi không sợ." Duật Nghị kích động nói.
Cố Cảo Đình cúi người, nhìn Hoắc Vi Vũ, băng lãnh không chút nhiệt độ nói:
"Chờ bác sĩ tới, chúng ta liền đi, nếu như không cẩn thận chết đi, tôi sẽ theo cô."
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, nước mắt lẳng lặng chảy, tay nắm thật chặt.
Hoa Y Sinh chạy tới, kiểm tra một chút, phân phó nói:
"Cho cô ta thuốc an thần, bệnh nhân cần an tĩnh, người không có phận sự lập tức rời đi."
"Không cần, rút ống dẫn ra, tôi mang cô ta đi." Cố Cảo Đình không cho người khác cự tuyệt nói.