"Không muốn, em không muốn vì anh ta mà làm ô uế tay anh."
"Không muốn ô uế tay anh hay là không nỡ, tay của anh, em cảm thấy rất sạch sao? Anh đã giết rất nhiều người." Cố Cảo Đình lạnh lùng nói.
"Anh ta là em rể của anh, anh muốn em gái mình góa chồng sao?" Hoắc Vi Vũ khuyên nhủ.
Cố Cảo Đình băng lãnh nhìn cô:
"Hoắc Vi Vũ, rốt cuộc em yêu anh ta hay hận anh ta?"
"Em không biết."
"Vậy đối với em anh là gì!" Cố Cảo Đình không bình tĩnh nói.
"Anh rất tốt với em, em rất cảm động, anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, nếu như không báo đáp lại, em cảm thấy lương tâm cắn rứt, dù sao cũng không còn gì nữa, có thể cho anh, chính là thân thể này." Hoắc Vi Vũ nghẹn ngào nói.
"Có thể được anh yêu thích, em cảm thấy rất vinh hạnh, tất cả mọi người đều nghĩ ra được, em cũng có lòng hư vinh, anh mua cho em ŧıểυ đảo, biệt thự, giúp em ra mặt, mỗi một chuyện đều làm em cảm động, em nghĩ, hẳn là có chút thích anh." Hoắc Vi Vũ cúi đầu nói ra.
"Nhưng cũng chỉ là thích, không phải yêu, đúng không?" Cố Cảo Đình lạnh lùng nói ra.
So với nổi giận, lúc anh trầm tĩnh còn đáng sợ hơn.
Giống như bốn phía không có âm thanh, sinh vật, sinh linh, cùng màu sắc.
Hoắc Vi Vũ biết, cô sẽ vĩnh viễn mất đi anh.
Cô yêu anh, thật sự yêu anh, cho nên, mới không muốn anh chết, không muốn anh bị mất danh dự dù chỉ một chút.
Nước mắt chảy ra.
"Cố Cảo Đình, tâm của em đã sớm rơi mất, không tìm về được. Không phải anh không tốt, mà là em không có cách nào buông xuống. Tại lúc mẹ em qua đời, anh ta xuất hiện, nói với em là muốn thay mặt mẹ chiếu cố em. Mặc dù ba em bị Hoắc Thuần chọc tức chết nhưng nếu như em không theo Ngụy Ngạn Khang bỏ đi, chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Trên người anh ta gánh vác hai cái mạng của ba mẹ anh ta, em không biết làm thế nào, nên mới tìm cách làm mình buông xuống. Em cũng muốn nỗ lực yêu anh. Thật xin lỗi, em lừa anh." Hoắc Vi Vũ khóc nói ra.
"Vậy sao em đi làm thái tử phi? Lúc anh ở nước B, em liều mạng cứu anh là vì cái gí? Đừng nói với anh, chỉ là em đùa bỡn anh!" Cố Cảo Đình lạnh lẽo hỏi."Đó là em không muốn thiếu bất luận kẻ nào, ngay từ đầu em muốn gả cho anh, là vì muốn trả thù Ngụy Ngạn Khang, thế nhưng em không làm được, cho nên muốn rời khỏi anh, nhưng em phát hiện, ở chung với anh, càng về sau càng cảm thấy anh tốt hơn so với tưởng tượng của em, em thật tâm muốn thử yêu anh một chút, thật xin lỗi, em không thể, nhưng mà, nếu như anh muốn em, em sẽ ở bên cạnh anh." Hoắc Vi Vũ đỏ mắt nói.
"Tránh ra."
Kiêu ngạo như anh, cả thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.
Dụng tâm yêu một người, lại vĩnh viễn không có được lòng của người ta.
Loại cảm giác này, rất mệt mỏi.
Mệt, cũng không muốn nhớ tới cô nữa.
Cố Cảo Đình băng lãnh rời đi.
Hoắc Vi Vũ ngồi trên đất.
Cuối cùng cô cũng thương tổn anh, nghiền hết tất cả tình yêu của anh cùng cưng chiều thành bột phấn, tan thành mây khói.
Trong lòng đau, giống như bị bóp chặt.
Nước mắt, một giọt một giọt rơi trên sàn nhà.
Lạnh lẽo, xâm nhập thân thể, ngấm vào máu, chảy đến trong lòng.
Từ nay về sau, anh làm vương.
Cô trở thành người anh chán ghét, thống hận, khinh bỉ.
Thế nhưng mà, cô không hối hận, oán trách.
Cố Cảo Đình, anh nhất định phải sống tốt, thật tốt...