Anh kéo chăn lên đắp trên người hai người, nhắm mắt lại.
Hoắc Vi Vũ thật sự mệt mỏi đến ánh mắt đều không mở ra, một lát sau đã ngủ mất rồi.
Cố Cảo Đình nhìn cô ngủ, ánh mắt thâm sâu hơn.
Đứng dậy, anh mặc quần áo, mở cửa đi ra ngoài, đi vào căn phòng cách vách.
Trong phòng đã có năm người đàn ông của người đầy máu, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt đều đỏ bừng khác thường.
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn về phía bọn họ.
Vừa đi vào phòng này, khí thế hơi thở của anh hoàn toàn khác nhau.
Nghiêm túc mà ngưng trọng, tiêu sát mà nghiêm nghị.
"Vương Đông, lão Triệu. trung tá Lý đâu?" Cố Cảo Đình nghiêm khắc hỏi.
"Báo cáo tư lệnh, bọn họ đi toilet rồi." Trung tá Thượng nói.
"Ba người cùng đi tolet à." Cố Cảo Đình nhíu mày.
Trung tá Thượng muốn nói lại thôi, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Tư lệnh, ngài không có đóng chặc cửa, bọn họ trẻ tuổi khí thịnh, không nhịn được."
Cố Cảo Đình: "..."
"Nói giống như anh nhịn xuống được vậy." Lão Triệu trở lại, vạch tội trong câu nói của trung tá Thượng.
Được rồi, anh ta là người dẫn đầu vào tolet.
"Tôi cũng trẻ tuổi." Trung tá Thượng giải thích một câu.
Người trở về cuối cùng là Vương Đông, dương dương đắc ý.
Nhìn thấy Cố Cảo Đình nhìn về phía anh ta, lập tức cúi đầu.
Trong lòng Cố Cảo Đình có cảm giác kỳ lạ, không nên gọi bọn họ tới tụ họp ở chỗ này.
Vẻ mặt anh ngưng trọng, nói: "Bây giờ xuất hiện một người tên là dì Thanh, là người phụ nữ sau lưng tổng thống, Vương Đông, anh cố gắng điều tra bà ta, tôi không tin Duật Cẩn chấp chính nhiều năm như vậy, không có phạm phải một chút sai lầm."
"Vâng." Vương Đông lĩnh mệnh.
"Còn có, chuyện ở nước B, Trần Tam Thanh bí mật chuyển khoản cho bạn thân phu nhân tổng thống nước B, tổng thống đã biết rõ, mấy người thấy thế nào?" Cố Cảo Đình hỏi.
"Tổng thống có biết Trần Tam Thanh là người của tư lệnh không?" Trung tá Thượng rất kinh ngạc, lo lắng hỏi.