Cuối cùng, Cố Cảo Đình cũng không có ăn cơm, đã phải rời khỏi.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, ăn đồ ăn Diêu Linh Mễ nấu.
"Trước kia tôi không biết tư lệnh dính người đúng. Anh ta luôn rất lạnh rất khốc, con mắt cũng không nhìn người khác một cái, đặc biệt là phụ nữ." Diêu Linh Mễ vừa cười vừa nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Diêu Linh Mễ.
Trước kia cô cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng sau khi ở chung với anh, mới phát hiện một mặt khác của anh.
Mặt thì lạnh lùng kiêu ngạo, tâm thì nóng bỏng ngọt ngào.
"Diêu Linh Mễ, là cậu nói với Cố Cảo Đình tôi khóc sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi.
"Ách..." Diêu Linh Mễ lúng túng, nở nụ cười, "Tôi cảm thấy giữa hai người có hiểu lầm, kỳ thật cậu và tư lệnh là cùng một kiểu người, cậu có cảm thấy như vậy không?"
"Sau này không được nói, biết không?" Hoắc Vi Vũ nói rõ.
"Kỳ thật, tôi cảm thấy được. Nếu như nhà gái không muốn chủ động, liền nghĩ cách để cho một phía khác chủ động, dễ chịu bỏ qua, tình cảm phải nhường nhịn lẫn nhau, mà không phải hai bên không ai chịu cúi đầu, đúng không?" Diêu Linh Mễ nhu hòa nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn chằm chằm cô, trong đầu có ánh sáng lóe lên.
Cô biết giải quyết quyết như thế nào rồi.
"Diêu Linh Mễ, cám ơn cậu." Hoắc Vi Vũ ý vị thâm trường nói, cuối cùng trên mặt cũng có nụ cười, xoay người đi vào phòng,
Diêu Linh Mễ vui vẻ.
Cám ơn cô ta.
Có nghĩa là cô ta không có làm sai, hắc hắc, tâm tình tốt ghê moaz moaz.
Hoắc Vi Vũ cầm lấy điện thoại, tìm kiếm trong danh bạ, không có tìm được số của Duật Nghị.
Hình như cô không có số của Duật Nghị.
Diêu Linh Mễ nói cũng đúng, cô không thể không xuất hiện ở tiệc ăn mừng nhưng, Duật Nghị lại không nhất định phải chọn cô làm Thái Tử Phi.
Tình cảm là chuyện của hai người.
Bây giờ cô chỉ cần thuyết phục Duật Nghị không chọn cô là được rồi.Như vậy, cô và Cố Cảo Đình còn có thời gian.
"Diêu Linh Mễ." Hoắc Vi Vũ mở cửa, gọi một tiếng.
"Sao vậy?" Diêu Linh Mễ không hiểu nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Cô định hỏi Diêu Linh Mễ có biết số điện thoại của Duật Nghị hay không?, có lẽ Diêu Linh Mễ không có.
"Có thể nói với Cố Cảo Đình buổi tối anh ta tới đây một lát được không? Tối nay tôi muốn làm sủi cảo cho anh ấy ăn." Hoắc Vi Vũ nói.
"Không có vấn đề, đúng lúc tôi nay tôi không có ở đây, hai người muốn làm gì thì làm. Trong phòng của cậu cũng có cửa cách âm, dù la rách cổ họng cũng không có người nghe được đâu." Diêu Linh Mễ mập mờ nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."
"Cậu suy nghĩ nhiều, dì ghẻ(*đại di mụ, chắc ai cũng biết nhỉ) của tôi còn chưa đi." Hoắc Vi Vũ giải thích một câu.
Nói xong, cô có cảm giác càng tô càng đen.
Chẳng lẽ dì ghẻ của cô đi rồi, cô sẽ cái kia, kia…sao?
Diêu Linh Mễ quả nhiên hiểu lầm rồi, chạy đến trước mặt của cô, đỏ mặt hỏi: "Cậu thích mũ(*bcs) hương vị gì, sáng mai tôi đi mua giúp cậu, dì ghẻ của cậu nhất định sẽ đi thôi."
Trong đầu Hoắc Vi Vũ hiện lên lời nói của anh ngày hôm qua: Thật sự muốn làm em.
Tim đập nhanh, có chút bối rối.
"Quả dứa." Hoắc Vi Vũ nói xong, đóng cửa lại.
Có chút thẹn thùng.
Diêu Linh Mễ gọi điện thoại cho Sở Thanh Vân, "Ông chủ, tư lệnh có thể nghe điện thoại được không? Tôi có chuyện tìm anh ta."
"Ừ, đợi chút nữa." Sở Thanh Vân đưa di động đưa cho Cố Cảo Đình, chân mày nhướng lên, "Diêu Linh Mễ đấy."
Cố Cảo Đình tiếp nhận điện thoại, giọng nói lạnh lùng: "Có chuyện gì?"
"Tư lệnh, Hoắc Vi Vũ nói với anh tối nay về đây, cô ấy làm sủi cảo cho anh ăn, ngoài ra, cô ấy để tôi chuẩn bị mũ hương vị quả dứa nữa, anh không có ý kiến chứ?" Diêu Linh Mễ cười hì hì hỏi.
Đôi mắt Cố Cảo Đình thâm sâu hơn, ngay cả tiếng nói chuyện cũng mềm nhẹ hơn, "Ừ, nɠɵạı trừ vị sầu riêng, cũng có thể mua một ít."