“A.” Hoắc Vi Vũ cười một tiếng, mất tự nhiên, chống đỡ nói:
“Anh đọc thì tôi nghe.”
Cố Cảo Đình cầm sách lên, tay lật ra trang thứ nhất.
Mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống, lông mi thật dài che khuất ánh mắt lấp lóe, lén nhìn anh ta.
Anh ta trước sau như một, ánh mắt vẫn cứ nhìn một hàng rồi lại một hàng không ngừng nghỉ!
Anh đọc thật hả.
Hoắc Vi Vũ không thể tưởng tượng nổi, những từ đó từ trong miệng anh ta đọc ra, sẽ có bao nhiêu mê hoặc cùng nguy hiểm.
Cô ngẫm lại liền thấy xấu hổ, đoạt quyển sách trên tay anh ta, ném lên trên tủ ở đầu giường, tùy hứng nói:
“Tự nhiên tôi không muốn nghe nữa.”
Khóe miệng Cố Cảo Đình giật giật, tà tứ đứng lên, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực mình:
“Không muốn nghe, vậy muốn làm sao?”
“Hay là nghe tiếp đi.” Hoắc Vi Vũ đi lấy sách.
Cố Cảo Đình xoay người, đè cô xuống giường, không cho Hoắc Vi Vũ thời gian, nhắm ngay môi cô hôn xuống, lưỡi đỏ tiến vào trong miệng cô, nuốt lấy hương vị ngọt ngào.
Hoắc Vi Vũ giãy giụa, uốn éo.
Cơ ngực cường tráng của anh ta dính vào cô, không chừa cho cô chút khoảng trống.
Hoắc Vi Vũ quay mặt qua chổ khác, kháng nghị nói:
“Tôi chọn đọc cho tôi nghe.”
Cố Cảo Đình nắm cằm của cô, để cho cô đối diện anh, khóe miệng hơi hơi giương lên:
“Tôi nói đọc cho cô nghe sao?”
“Cố Cảo Đình, anh chơi tôi?” Hoắc Vi Vũ buồn bực nói.
“Ừm, nếu cô nghĩ vậy, tôi liền chơi đùa cô.” Cố Cảo Đình nói xong, cúi đầu hôn lên môi của cô, khẽ cắn.
Mới không gặp một ngày, Hoắc Vi Vũ cảm thấy Cố Cảo Đình nguy hiểm hơn rất nhiều.