Lưng Hoắc Vi Vũ cứng ngắc, lông mi run rẩy, tay đặt lên ngực anh, phập phồng theo hô hấp của anh.
Cô có thể cảm giác được tim anh đập "thình thịch", làm ngón tay cô rung động.
Cố Cảo Đình là người đàn ông rất nguy hiểm.
Anh mê hoặc khiến người ta trở tay không kịp, dễ dàng đánh mất chính mình.
"Trong thang máy có camera đấy." Hoắc Vi Vũ nhắc nhỡ.
"Cho nên?" Cố Cảo Đình không thèm quan tâm hỏi.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh:
"Chẳng lẽ anh muốn bị phát sóng trực tiếp, cho quần chúng xem không trả tiền, nói không chừng còn tung lên mạng, nếu kỹ thuật của anh không tốt, sẽ bị xoi mói, bị người ta bàn luận."
Cố Cảo Đình lấy điện thoại di động ra, gọi điện, trầm giọng ra lệnh:
"Tắt camera trong thang máy."
Hoắc Vi Vũ: "..."
Cô không cánh nào hiểu được anh:
"Anh đi ra một chút, cản trở tôi hít thở không khí, anh cao rất bất thường nha."
Cố Cảo Đình nhìn chằm chằm cô phát cáu.
Lúc Hoắc Vi Vũ muốn mở miệng, anh cúi người hôn lên môi cô.
"Ưm..." Hoắc Vi Vũ kháng nghị.
Một hồi, anh liền buông lỏng cô ra, giống như nghĩ đến cái gì, hỏi thăm:
"Cô nói tôi kỹ thuật gì không tốt?"
Hoắc Vi Vũ dừng một chút, sắc mặt đỏ bừng lên, không muốn nói ra miệng, hỏi ngược lại:
"Anh nói thử xem?"
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, ánh mắt từ mắ cô, chuyển xuống đôi môi mềm mại của cô, ý vị thâm trường nói ra:
"Lần trước không thể cho cô thoải mái, hôm nay tôi có rất nhiều thời gian."