"Anh qua kia ngủ, có hai cái giường mà." Hoắc Vi Vũ kháng nghị nói.
Anh vùi mặt vào gáy cô, ngửi mùi thơm ngát đặc trưng của cô, tay ôm chặt thêm.
Lưng cô liền gián sát vào ngực anh.
Anh nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi nói:
"Lâm Thừa Ân đã nằm qua, tôi sợ bẩn."
Quyền Vi Vũ: "..."
Cô gỡ tay anh ra, lắc mông:
"Cái giường này rất chật, tôi vẫn là bệnh nhân nha."
Thỉnh thoảng, cái mông đầy đặn của cô ma sát tới lui trên người anh.
Cô bệnh, nhưng anh rất bình thường.
Anh không hề có một chút năng lực kháng cự lại sự hấp dẫn của cô.
Bụng căng nóng, nhiệt huyết dâng trào.
Anh nắm chặt eo của cô, giọng khàn khàn khó nhịn nói:
"Cô đừng lộn xộn, tôi không làm gì đâu, ngủ đi."
Hoắc Vi Vũ cảm giác được nhiệt độ thân thể của anh tăng lên, thêm hơi thở mập mờ trong phòng.
Cô hơi hơi nhích ra người anh một chút.
Cố Cảo Đình ôm cô lại.
Cô đụng vào ngực anh, nằm trong ngực của anh.
Cố Cảo Đình áp mặt vào gáy cô, có chút bất đắc dĩ nói:
"Vi Vũ, nếu như tôi trả thù những người khi dễ cô, cô có ở lại bên tôi không?"
Hoắc Vi Vũ dừng lại, nhìn ra cửa sổ, trong lòng chua xót.
Không phải là bởi vì người khác, mà là bởi vì ngữ khí của anh làm cô đau lòng, giọng điệu này, không phải của Cố Cảo Đình mạnh mẽ bá đa͙σ.
Nghĩ đến một khả năng khác, tim cô đập "bình bịch", nghi ngờ hỏi:
"Cố Cảo Đình, anh thích tôi?"
Cô hỏi thẳng, chỉ là, đợi một lát, Cố Cảo Đình vẫn không nói gì.
Hoắc Vi Vũ quay đầu nhìn anh.
Thấy anh nhắm mắt lại, hô hấp đều đều phả vào mặt cô, giống như ngủ thiếp đi.
Mắt cô chìm xuống.
Cô muốn đáp án của anh làm gì nhỉ?
Ngụy Viêm Khang nói yêu cô, thề non hẹn biển, kết quả thì sao?
Lời nói của đàn ông có bao nhiêu thật lòng.
Hoắc Vi Vũ quay người, nhìn trần nhà trắng, giống như trả lời anh, cũng giống như tự nhủ:
"Người khi dễ tôi, tự tôi sẽ đáp trả lại tất."
Điện thoại đi động vang lên.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra, nhấn nút tắt tiếng, nhìn là Thái Nhã.
Cô nhìn lén Cố Cảo Đình, nghe.
"Cô nói bậy bạ gì vậy hả? Nói cái gì mà khiến Cố Cảo Đình đuổi việc tôi, ŧıểυ Tuyết cũng bị liên lụy." Thái Nhã không bình tĩnh chất vấn.
Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ nói, người dì nên gọi là Cố Cảo Đình không phải tôi.
Nhưng bây giờ, cô biết Cố Cảo Đình ra mặt giúp cô, cho nên, đối mặt với Thái Nhã cũng khôn thể hùng hồn nói như vậy.
"Nếu không có chuyện gì khác, tôi cúp." Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nói.
"Cô nói với Cố Cảo Đình cho rõ ràng, hôm bữa người gây chuyện là Hoắc gia mấy người, đánh cô cũng là Hoắc lão gia đánh, tôi cùng ŧıểυ Tuyết không liên quan, cô đừng có chụp tội lên đầu chúng tôi." Thái Nhã cả giận nói.
Hoắc Vi Vũ lười nói chuyện với bà ta.
Hoắc lão gia đánh cô, không phải vì bị Thái Nhã châm ngòi sao?
Mượn đao giết người, xong lại nói như kiểu vàng thật không sợ lửa, bà không cầm đao, nhưng người ta đều chết dưới tay của bà.
Ha ha.
Hoắc Vi Vũ không nói lời nào, cúp máy.
Điện thoại di động của Cố Cảo Đình vang lên.
Anh mở mắt.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một chút.
Không biết anh tĩnh lúc nào, hay là không hề ngủ.
Cố Cảo Đình lấy điện thoại di động ra, nhìn số của Thái Nhã, nghe.
"Cảo Đình, con đừng nghe tiện nhân nói bậy, chuyện là Hoắc lão gia gây sự, không liên quan gì đến mẹ cả." Thái Nhã giải thích nói.
Mắt Cố Cảo Đình thâm thúy, ám chỉ nói:
"Ba ngày sau, tôi sẽ hỏi Vi Vũ, cùng bà có liên quan hay không?"