Hoắc Vi Vũ lên xe của Ngụy Tịch Phàm, ngồi ở ghế cạnh tài xế, đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn về phía trước.
Cô không nói lời nào, lại mang theo khí thế người lạ chớ đến gần, lạnh lùng, dứt khoát.
Không dễ làm cho người ta thân cận.
Ngụy Tịch Phàm nhìn sườn mặt của Hoắc Vi Vũ, khóe miệng giơ lên, hỏi: "Cô không thích nói chuyện yêu đương hả?"
Hoắc Vi Vũ liếc nhìn về phía Ngụy Tịch Phàm, "Quy tắc trong lúc làm việc, không nên nói quá nhiều với ông chủ, cũng không cần có ý muốn trở thành bạn bè với ông chủ, tôi sẽ trở thành cánh tay đắc lực của ông, ngoài ra, làm những chuyện khác, nói những lời khác, đều là đang lãnh phí thời gian của nhau."
"Trước kia cô cũng ở chung với ông chủ như vậy sao?" Ngụy Tịch Phàm tò mò hỏi.
"Tôi ở trước kia, chưa bao giờ ở cùng với ông chủ." Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt trả lời.
Khóe miệng Ngụy Tịch Phàm giương lên, nhìn về phía trước, không nói gì nữa.
Ánh mắt, thỉnh thoảng rơi vào trên mặt của cô.
Lúc cô yên tĩnh, không ồn ào, xinh đẹp như một bộ tranh vẽ im lặng, làm cho người cảnh đẹp ý vui.
Chỉ chốc lát, xe đã chạy vào bãi đậu xe dưới lầu.
"Biết uống rượu không?" Ngụy Tịch Phàm hỏi.
Hoắc Vi Vũ do dự một chút.
Cô biết, trước kia khi biết Ngụy ngạn Khang và Cố Kiều Tuyết kết hôn, cô gần như rất thích rượu, mỗi ngày đều có thể uống say.
Có điều Cố Cảo Đình không cho phép cô uống.
Không phải cô sợ Cố Cảo Đình, là sợ uống thuốc, phải mau chóng khỏe lại để thoát khỏi việc uống thuốc.
Ngụy Tịch Phàm giơ lên nụ cười ôn hòa, "Rượu chỉ nên uống một chút thôi, con gái mà uống nhiều rượu cũng không tốt."
Hoắc Vi Vũ rũ mắt xuống.
Vậy là nên uống.
Ông chủ đã nói tới vậy, nếu cô nói không thể uống, thì không khỏi quá không biết điều.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa bước xuống, đi về phía thang máy, nhấm nút đi lên trên.
Lúc chờ thang máy, Ngụy Tịch Phàm nhìn về phía cô, sâu kín hỏi: "Cô có bạn trai chưa?"
Hoắc Vi Vũ liếc xéo về phía Ngụy Tịch Phàm, trong mắt xẹt qua một ánh sáng, giống như ánh sáng muôn màu muôn vẻ, xinh đẹp chói mắt.
Tâm tư của đàn ông, cô hiểu được một chút.
"Có." Hoắc Vi Vũ không hề nghĩ ngợi nói, khóe miệng cong lên, cười quyến rũ.
Chặt đứt ý nghĩ của anh ta ở đây.
Ngụy Tịch Phàm cũng cười, "Cô xinh đẹp như vậy, chắc bạn trai rất cưng chiều cô rồi. Có khó khăn gì có thể tìm tôi."
Hoắc Vi Vũ giả bộ như nghe không hiểu Ngụy Tịch Phàm nói, xa cách gật đầu, "Cảm ơn Ngụy tổng."
Đinh một tiếng, thang máy mở.
Hoắc Vi Vũ đi tới nhấn phím.
"Lầu ba." Ngụy Tịch Phàm nói.
Lúc Hoắc Vi Vũ bước tới nhấn phím, anh ta cũng đi theo.
Hoắc Vi Vũ cảnh giác, nhanh hơn một bước thu tay của mình, lông mày nhíu lại.
Ngụy Tịch Phàm nhìn cô, ôn hòa cười cười, "Người khác đều nói tôi rất cưng chiều phụ nữ, phụ nữ nghĩ muốn cái gì, tôi đều có thể cho, nɠɵạı trừ tấm giấy mỏng kia."
Hoắc Vi Vũ nở nụ cười, thẳng tắp nhìn vào trong mắt của anh ta, "Cưng chiều một người, là tình cảm lâu dài, rất đáng quý, cưng chiều một đám, gọi lạm tình, xin Ngụy tổng giơ cao đánh khẽ."
Ngụy Tịch Phàm dừng một chút, người thông minh, không cần phải nói thẳng ra.
Anh ta nở nụ cười, "Đùa với cô thôi, làm việc cho giỏi. Cuối tháng sẽ có thưởng."
"Cảm ơn."
Hoắc Vi Vũ không nói chuyện với anh ta nữa, đi theo phía sau của anh ta, giữ vững khoảng cách an toàn một mét, đi theo anh ta vào ghế lô.
Trong phòng không có một bóng người.
Điện thoại của Ngụy Tịch Phàm vang lên.
"Âlo, Ngụy tổng, xin lỗi, ông chủ của tôi đã đến, vừa rồi đụng phải ngài ấy trên hành lang, ngài ấy kêu tôi đi tiếp đãi khách?" Chủ nhiệm Hà xin lỗi nói.
"A, ông chủ nào?" Ngụy Tịch Phàm khôn khéo hỏi.
"Cục trưởng Trần, ghế lô ở bên cạnh ngài, cứ như vậy đi." Chủ nhiệm Hà cúp máy.
Ngụy Tịch Phàm hẹn cục trưởng Trần mấy lần cũng không hẹn được, nghĩ đến lần này là cơ hội tốt, "ŧıểυ Vũ, đi với quầy rượu lấy bình rượu đế ngon nhất, chúng ta đi qua ghế lô bên cạnh mời rượu."