Hoắc Vi Vũ có chút tỉnh ngủ, mơ hồ, lại không muốn rời giường, nhíu mày lại đẩy anh ra.
Cố Cảo Đình đè lại gáy của cô, làm nụ hôn này sâu sắc hơn, không cho phép cô rời đi.
Hoắc Vi Vũ bị hôn đến thở không nổi, híp mắt lại, nhìn thấy Cố Cảo Đình.
Cô tức giận ngồi dậy, cầm gối đầu lên ném về phía anh.
Cố Cảo Đình nhanh hơn cầm cổ tay của cô, "Sáng sớm có sức như vậy, tỉnh."
"Anh có bệnh hả, có bệnh thì anh nên đi tìm bác sĩ, bây giờ là lúc nào hả, trời còn chưa sáng nữa. anh tha cho tôi đi." Hoắc Vi Vũ nổi giận, tiến vào trong chăn, cả người đều trốn ở bên trong.
"." Cố Cảo Đình.
"Thức làm gì. 9h tôi mới đi làm." Giọng nói buồn bực của Hoắc Vi Vũ từ trong chăn truyền tới.
"Chạy bộ, bác sĩ nói sức khỏe của cô rất kém, cần tập thể dục, chúng ta chạy năm vòng trước, đúng giờ ăn điểm tâm, ăn điểm tâm xong thì uống thuốc, sau khi uống thuốc tôi sẽ đưa cô đi làm." Cố Cảo Đình rất kiên nhẫn nói.
Cô nghe xong liền cảm thấy rất bực bội, vén chăn lên, lộ cái đầu nhỏ ra, mắt đỏ ửng, lim dim nhìn anh, "Tập thể dục để làm gì, sao phải uống thuốc."
"Như vậy cô mới có thể sống lâu trăm tuổi." Cố Cảo Đình thốt ra.
"Muốn sống lâu trăm tuổi để làm gì hả!!!" Hoắc Vi Vũ lớn tiếng quát, "Nhìn mình già đi là một chuyện thật tàn nhẫn, anh không biết sao? Tôi không muốn sống lâu như vậy, sống bình thường là được rồi, anh đi tập thể dục đi, tôi sẽ không kéo anh lui về phía sau đâu, yên tâm."
Hoắc Vi Vũ chỉ chỉ cửa, lại chôn vào trong chăn.
Cố Cảo Đình nhíu mày, cầm lấy chăn đang đắp trên người cô vung lên, chăn bị vứt xuống trên mặt đất.
"A!" Hoắc Vi Vũ lấy chân đá lung tung.
Cô liều mạng nằm lười trên giường.
"Tôi không chạy, tôi ghét nhất chạy bộ, tôi không muốn uống thuốc, tôi ghét nhất là uống thuốc, anh ôm tôi chạy bộ đi." Hoắc Vi Vũ tùy hứng nói.Cố Cảo Đình cúi người, bế cô lên.
Hoắc Vi Vũ giật mình, ôm cổ của Cố Cảo Đình, kinh ngạc hỏi: "Anh sẽ không ôm tôi chạy bộ đi."
Anh nhín về phía cô, trong mắt đen nhánh, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc nhìn về phía trước,, nói: "Tôi muốn cô sống lâu trăm tuổi."
Lời anh nói chính là mệnh lệnh, ngông cuồng tự đại, càng là bá đa͙σ không gì so sánh được.
Trái tim của Hoắc Vi Vũ run lên một cái, sâu ngủ cũng đã chạy hết, nhìn qua khuôn mặt anh tuấn kia, đẹp trai đến giật mình, nếu như giữa bọn họ không phải là kẻ thù, ngược lại anh sẽ làm cho người ta tán thưởng.
"Anh, vì sao..." Hoắc Vi Vũ dừng một chút, tìm từ ngữ để nói.
"ŧıểυ Hoắc, con sao vậy?" Dì ở phòng đối diện thấy Cố Cảo Đình ôm Hoắc Vi Vũ đi, lo lắng hỏi.
Suy nghĩ cũa Hoắc Vi Vũ hỗn loạn, mặt đỏ lên, giải thích nói: "Con bị trặc chân."
"Cẩn thận đó." Dì ở phòng đối diện nhiệt tình nói.
"Đợi ôm cô chạy hai vòng trong công viên, nhìn cô còn có lý do gì để nói." Cố Cảo Đình nhìn cô trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn dì ở phòng đối diện vẫn còn nhìn chăm chú bọn họ, nhỏ giọng nói: "Sao anh lại xấu xa như vậy."
"Vậy cô chạy hay không chạy?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.
Hoắc Vi Vũ vừa nghĩ tới trong công viên có rất nhiều ông bà nhàn rỗi không có chuyện gì, rất nhiều người sống trong khu này, họ đều biết cô, nếu bị hỏi tới hỏi lui, thì cô thật mất thể diện.
"Tôi chạy, anh để tôi về nhà thay bộ quàn áo đã, ai mặc đồ ngủ chạy bộ, bên trong tôi không có mặc gì cả." Hoắc Vi Vũ bất đắc dĩ nói.
Cố Cảo Đình liếc nhìn về phía cô, anh biết bên trong cô không có mặc gì, ngày hôm qua cũng đã lấy tay thử qua.
Nhớ tới buổi tối hôm qua, cô chủ động, cơ thể mềm mại của cô.
Sáng sớm, liền khảo nghiệm lực ý chí của anh rồi sao.