Hoắc Vi Vũ dừng một chút, cụp đôi mắt xuống, hỏi: “Khi nào công ty em phát lương?”
“Hai mươi ngày nữa ạ, chị Vi Vũ, chị nhất định phải cứu em, nếu không em chết đói mất.” Yến Tử làm bộ đáng thương nói.
“Một gói mì ăn liền 3 đồng, mỗi ngày hai gói, sáng cho em 4 đồng ăn sáng, một ngày 10 đồng, hai mươi ngày là 200 đồng, một tuần đi tiệc hai lần là 100 đồng, cho em thêm 600 đồng, 200 đồng tiền chi phí sinh hoạt, lát nữa chị chuyển cho em 1000 đồng.” Hoắc Vi Vũ thẳng thắn dứt khoát nói ra.
“Không được, chị Vi Vũ, một ngàn không đủ…”
“Không đủ thì đi kiếm thêm, chị giúp em vượt qua khó khăn, chứ không có nghĩa vụ phải nuôi em.” Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.
“Nhưng mà không phải em giới thiệu công việc cho chị sao?” Yến Tử mặt dày nói.
“Một ngàn, không lấy thì thôi.” Hoắc Vi Vũ cúp máy.
Cô cảm thấy một đa͙σ ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cô quay lại nhìn Cố Cảo Đình.
“Cô cho người ta một nghìn đồng, người ta cũng không cảm ơn cô, còn nghĩ cô hẹp hòi khắc nghiệt.” Cố Cảo Đình nhắc nhở nói.
Khóe miệng của Hoắc Vi Vũ giật giật, lạnh bạc nói: “Cô ta nghĩ như thế nào, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của tôi.”
“Quan hệ giữa cô và bạn cô không tốt lắm?” Cố Cảo Đình nhíu mày hỏi.
Hoắc Vi Vũ lười biếng nằm lên giường, tay chống đầu nói:
“Ai quen mình, mình quen ai cũng không nhất thiết là bạn, có những người cùng ăn cơm, cùng đi dạo, nói chuyện trời đất cũng không phải là bạn, một vài người, làm bạn với mình chỉ để lợi dụng mà thôi.”
“Vậy cô còn giúp?”
Hoắc Vi Vũ trầm mặc, rủ mi xuống, mi dài che dấu sương mù ảm đạm bên trong mắt.
Vì cô quá cô độc.
Người cô yêu, thì bỏ rơi cô.
Người yêu cô thì cô không tìm được.
Dù trong lòng rất đau nhưng vẫn cố nuốt xuống.
Tuy Yến Tử không tốt lắn, nhưng tốt xấu gì cũng có thể tám chuyện với cô, cùng cô đi dạo.
“Tôi quan hệ thế nào anh cũng muốn quản hết sao?” Hoắc Vi Vũ không vui nói.
Cố Cảo Đình không muốn cãi với cô, chuyển đề tài: “Bây giờ cô muốn làm gì?”
Cô xoa xoa bụng nhỏ của mình.
Cô muốn ăn hải sản Toronto, nhưng mà, hiện tại trong người cô chỉ có hai ngàn, không thể ăn xa xỉ như vậy được.
“Tôi muốn xuất viện.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Không được, khi nào bạch cầu cùng ŧıểυ cầu chưa hồi phục, thì không được xuất viện.” Cố Cảo Đình kiên quyết nói.
“Vậy tôi liền tuyệt thực.” Hoắc Vi Vũ bướng bỉnh nằm ngay đơ trên giường.
Cố Cảo Đình nhíu mày, thâm thúy nhìn cô, trong mắt lướt qua một đa͙σ u ám, cắn răng, lạnh giọng nói:
“Cô có thể tuyệt thực, cùng lắm thì tôi dùng miệng bón cho cô, xem cô kiên nhẫn được bao lâu, mạng là của cô, cô có thể tùy tiện giày vò, chẳng qua cô suy nghĩ một chút đại ca, nhị ca của cô, cả tên Lâm Thừa Ân đang nằm trong viện xem có chết trong tay tôi không, nếu cô muốn thì tùy ý.”
Hoắc Vi Vũ biết Cố Cảo Đình đang uy hiếp mình, không cho cô xuất viện chẳng khác nào cầm tù cô, ngày mai cô còn phải đi làm nữa đấy.
Cô tiện tay ném gối lên người Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình nhìn một chút, sóng ngầm trong đôi mắt lạnh lùng khởi động, lóe người một cái.
Hoắc Vi Vũ giật nảy mình.
Cô quên mất Cố Cảo Đình là một con hổ nha, nảy giờ thấy anh hòa hãn, liền xem anh thành mèo nhà rồi.