Trong mơ có Cố Cảo Đình, anh bá đa͙σ, tàn khốc, khát máu và giết chóc.
Còn có mẹ, dịu dùng âu ếm vuốt ve, yêu thương cô.
Cuối cùng là ba trách mắng rồi qua đời.
Khi cô trở lại, ba đã được hoả táng rồi, người ba nâng niu cô trong lòng bàn tay từ nhỏ đến lớn, ngay cả cơ hội gặp mặt lần cuối cũng không được.
Đau lòng như là nước lũ tràn bờ đê, như mảng trời lấp biển ập về phía cô, không thể hô hấp.
Cô giật mình tỉnh giấc.
Cô nhìn thấy Cố Cảo Đình, suy nghĩ còn chưa từ trong giấc mơ bước ra, có chút hoảng hốt, nước mắt tiếp tục chảy xuống.
Dáng vẻ đau lòng, ánh mắt bi thương đỏ bừng, đáng thương nhìn anh, lòng của anh, nhanh chóng bị cô hòa tan.
Anh không đành lòng trách cứ cô, ngón cái lau nước mắt trên mặt của cô, dịu dàng hỏi: "Còn đau không?"
Chậm rãi, Hoắc Vi Vũ phân rõ sự thật và cảnh trong mơ.
Ánh mắt trở nên tỉnh táo.
Nhớ tới Cố Cảo Đình đánh mông của cô,trong lòng dâng lên cơn tức, thay thế bi thương.
Cô hất tay của anh ra, lạnh giọng nói: "Đừng mèo khóc chuột giả từ bi, mấy vết thương trên người tôi là bởi vì anh tạo thành, có lẽ anh giết tôi, dù sao anh rất cao cao tại thượng, thì cũng chẳng sợ liên quan đến pháp luật."
"Cô vì một người bỉ ổi đó mà tức giận với tôi!" Cố Cảo Đình nhíu mày nói, đôi mắt lạnh lùng co rụt lại, lộ ra sắc bén.
"Thừa Ân không phải người như vậy, anh đừng có dùng bóp méo thế giới quan làm bẩn tình bạn trong sạch giữa chúng tôi, loại người như ngươi vĩnh viễn không sẽ hiểu." Hoắc Vi Vũ tức giận nói, rút kim tiêm, từ trên giường bệnh ngồi dậy.
Cố Cảo Đình cầm chặt cánh tay của cô, "Lúc trước cô vì Lâm Thừa Ân giận dỗi với tôi, chỉ bằng việc anh ta dám ôm cô, tôi nên chặt đứt hai tay anh ta, bây giờ cũng chỉ đánh anh ta một trận, đã xem như nể mặt cô lắm rồi."
"Chỉ đánh anh ấy một trận?" Hoắc Vi Vũ nắm chặt tay, ánh mắt đỏ lên nhìn anh, rất không bình tĩnh nói: "Chỉ đánh anh ấy một trận, anh ấy phải nằm trên giường bệnh! Anh ấy là bạn của tôi, tôi uống rượu say, anh ấy đỡ tôi không phải rất bình thường sao, chẳng lẽ giống như anh đi vào khách sạn với người phụ nữ nào đó đợi tới năm giờ sáng mới đi thì mới là bình thường!"
Cố Cảo Đình dừng một chút, đưa tay nắm chặt bờ vai của cô, trong mắt hiện lên chút lo lắng, hỏi: "Cô đã biết cái gì?"
"Tôi cái gì cũng không biết, tôi cũng không muốn biết, anh có mấy người yêu có mấy tình nhân với tôi cũng chẳng sao cả, nhưng mà xin anh khi làm việc thì bí mật một chút được không, không cần bị người ta chụp được rồi đăng lên mạng cũng không biết, anh không biết xấu hổ, nhưng tôi biết, tôi không muốn người khác nhận ra mình sẽ đồng tình và cười nhạo." Hoắc Vi Vũ hất tay anh ra.
Cố Cảo Đình gắt gao cầm chặt bờ vai của cô, trái tim như bị một bàn tay nắm bóp chặt, rất đau, lời nói nghẹn ngào ở trong cổ, bị ép xuống.
Anh không rõ giải thích nói: "Quan hệ của tôi với cô ta không giống như trong suy nghỉ của cô, tôi đưa cô ta đến khách sạn cũng là có nguyên nhân, cô ddừng suy nghĩ lung tung."
Hoắc Vi Vũ xùy cười một tiếng, "Tôi nghỉ gì cũng không sao cả, sẽ không thay đổi quan hệ của tôi và anh, bây giờ xin anh buông tay ra, tôi phải đi về rồi."
"Cô còn bệnh sao có thể trở về?" Cố Cảo Đình cả giận nói.
"Có tay có chân, tư duy linh mẫn, hành vi độc lập, sao tôi lại không được trở về!" Hoắc Vi Vũ trả lời, dùng sức gỡ tay của Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình bị kéo đau, dùng sức một chút, ấn Hoắc Vi Vũ nằm lên trên giường.
Hoắc Vi Vũ không chịu thua tức giận nhìn anh.
"Đừng làm loạn, một lát luật sư đến đây, cô ký tên để được quyền sỡ hữu hòn đảo nhỏ đó." Cố Cảo Đình kiên nhẫn nói.
Khóe miệng Hoắc Vi Vũ giật giật, rất khinh thường.
Đây là anh đánh người một tát rồi cho người ta một quả táo ngọt sao.
"Tôi không cần, đồ của anh anh thích cho ai thì cho đi!" Hoắc Vi Vũ dứt khoát nói.
Cố Cảo Đình cắn răng, trong mắt lạnh lùng sắc bén, nắm chặt bờ vai của cô, không bình tĩnh nói: "Không cần máy bay tôi đưa, không cần đảo nhỏ, không cần người của tôi, rốt cuộc cô muốn cái gì?"