đôi mắt Hoắc Vi Vũ cụp xuống, lông mi thật dài che khuất dao động trong mắt.
“Liền tính là sức lực mười Hoắc Vi Vũ cũng không địch lại một Cố Cảo Đình.” Hoắc Vi Vũ nói.
Cố Cảo Đình đôi mắt trầm xuống.
Ngụ ý, nếu cô có sức lực có thể đẩy anh ra, cô vẫn là sẽ đẩy ra.
Cố Cảo Đình không vui, cằm khẩn trương, lạnh lẽo nhìn phía trước.
thay đổi bầu không khí, toàn bộ bên trong thang máy bao phủ áp suất thấp, nặng nề đè ở trong lòng người, độ ấm cũng bởi vì anh lãnh khốc rơi chậm xuống mấy độ.
Cố Cảo Đình không nói lời nào, không khí bên trong thang máy áp lựcquái dị.
Hoắc Vi Vũ thanh thanh giọng nói, liếc hướng bên mặt anh cương nghị, nói: “Tôi mời anh ăn cơm chiều nha.”
“uh.” Anh đơn giản đáp ứng một chữ, con mắt đều không có nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy anh tức giận, nhưng là không nghĩ ra là vì cái gì.
Cô vừa rồi còn biến tướng khen anh sức lực mạnh mẽ, uy vũ đâu?
Người đàn ông này thật đúng là tâm tình bất định.
Vuốt mông ngựa chụp đến chân ngựa, quả nhiên, vuốt mông ngựa loại công việc này xa hoa mà lại thần thánh không thích hợp với cô.
Hoắc Vi Vũ cụp xuống đôi mắt nhìn thang máy đi xuống.
Chỉ chốc lát, tới rồi lầu một.
di động Cố Cảo Đình vang lên.
Anh nhìn về phía màn hình biểu hiện, hơi hơi nhíu mày, tiếp nghe, trầm giọng nói: “Làm sao vậy?”
“Cảo Đình, Minh Nặc đã xảy ra chuyện, tìm khắp nơi không thấy nó, nên làm cái gì bây giờ mới tốt, nếu là nó đã xảy ra chuyện, em nên nói công đa͙σ thế nào cùng ba em.” Phùng Tri Dao lo lắng nói, thanh âm mang theo vài phần nghẹn ngào.
“Đừng nóng vội, tôi nói trung tá Thượng dẫn người lại đây, nhất định sẽ tìm được nó.” Cố Cảo Đình hứa hẹn nói.
“Kỳ thật nó mấy ngày này cảm xúc không tốt, cơm cũng không chịu ăn, cảm giác cũng không ngủ, nói chờ anh trở về, nhưng mà anh lại tương đối vội, đều do em, không có nói với anh sớm một chút, hôm nay lúc biểu diễn không thấy được anh, mới có thể biến mất.” Phùng Tri Dao ảo não khóc lóc.
“Đã biết, tôi liền tới ngay, không cần lo lắng.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Anh nhìn về phía Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ quyến rũ cười, biết điều nói: “Tư lệnh xin cứ tự nhiên.”
“Tôi đưa cô trở về trước.” Cố Cảo Đình nói, hướng tới xe mình đi đến.
“Không cần, tôi vừa vặn tản bộ, trở về ăn cơm chiều.” Hoắc Vi Vũ thanh đạm nói.
Cố Cảo Đình thật sâu nhìn cô, cuối cùng gật gật đầu, “Về đến nhà điện thoại cho tôi.”
Anh lên xe, rời đi.
Hoắc Vi Vũ xem anh đi xa, lấy ra di động, nhìn thấy hai cuộc gọi nhỡ của Cố Cảo Đình, còn có một cuộc là của nhà cũ Hoắc gia.
Cô nhớ tới hôm nay ước hẹn buổi tối 8 giờ về nhà cũ Hoắc gia.
Hoắc Vi Vũ ánh mắt ảm đạm xuống, trong lòng âm u, nặng nề.
Cô đem tiếng chuông điện thoại thiết kế khôi phục bình thường, gọi điện thoại qua nhà cũ Hoắc gia.
Là thím Quế người hầu của cụ Hoắc tiếp.
“trước là lão gia kêu tôi gọi điện thoại cho đại ŧıểυ thư, không biết đại ŧıểυ thư đang vội, quấy rầy đại ŧıểυ thư, xấu hổ.” Thím Quế khẩu khí lạnh như băng, nhìn như cung kính, lời nói bên trong đều là ý trào phúng.
Hoắc Vi Vũ nghe ra tới, “Vừa rồi để chế độ tắc âm thanh, có chuyện gì?”
“Lão gia nói trong nhà không có chuẩn bị cơm cho đại ŧıểυ thư, đại ŧıểυ thư ăn rồi qua đây, mặt khác, cũng không cần đem theo đồ vật lại đây, đồ vật của cô ông chịu không dậy nổi.” Thím Quế âm thanh lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ đôi mắt tĩnh lặng, trầm mặc nhìn phía trước.
Trong lòng có một chỗ đau đớn.
nước chua từ miệng vết thương ra tới, chết lặng khắp người.
gia tộc cô đã ghét bỏ cô, cô biết rõ là kêu đi nhục mạ, còn ngây ngốc đi.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, nhếch khóe miệng đạm bạc, “Một khi đã như vậy, tôi đây liền không tới, miễn cho ông tức giận.”