Anh họ em rất quan tâm em, nếu đổi lại là ba em thì anh không chỉ bị đánh một trận đơn giản như vậy đâu.”
Hạ Chí gật đầu nói: “Ừ, ba em mà biết thì sẽ đánh chết anh luôn, cũng đánh chết em luôn.”
Nguyễn Tấn hỏi: “Có muốn nói sự thật cho ba mẹ em biết không?”
Hạ chí mím môi, cau mày nói: “Để đứa con gái là em ích kỉ lần này đi, không thể nói cho họ biết
Anh Nghệ em cũng sẽ giữ bí mật cho chúng ta.”
Nguyễn Tấn xoa đầu cô nói: “Thế cũng được, không ngờ thế giới này nhỏ thế, Thôi Nghệ lại là anh họ em.”
Hạ Chí cũng cảm thán: “Đúng vậy, em không ngờ lại gặp phải anh họ
Nói thật, em gần như quên mất mình có người anh họ như vậy
Em nhớ khi em3còn học cấp hai, anh họ thi đậu đại học ở Đô Thành
Lần nào về anh ấy cũng kể với em Đô Thành phồn hoa thế nào
Sau khi tốt nghiệp, anh ấy ở lại Đô Thành làm việc, sau đây không về quê nữa.”
“Lễ Tết cổ cả luôn buồn bã, nói nuôi đứa con trai này cứ như không
Nhưng bọn em biết, cô cả chỉ nói thế thôi chứ trong lòng nhớ anh Nghệ lắm
Anh không biết lúc em còn bé ấy, anh Nghệ luôn là con nhà người ta trong miệng bố mẹ em đó, anh Nghệ luôn là tấm gương để em noi theo đó.”
“Nhiều năm thể rồi, anh Nghệ thay đổi quá nhiều, em chỉ còn nhớ dáng vẻ của anh ấy khá mơ hồ
Đột nhiên gặp anh ấy như thế, em gần như không nhận ra được, không dám đến0nhận anh ấy, không ngờ anh ấy vẫn nhớ em.”
Nói đến Thôi Nghệ, Hạ Chỉ bắt đầu nói lải nhải không ngừng, rất nhiều ký ức xuất hiện trong đầu: “Em nhớ lúc em còn bé, khi đó ba mẹ dẫn em trai đi khắp nơi tìm thấy tìm thuốc, em luôn ở nhà ông bà ngoại hoặc nhà cô cả
Lúc ở nhà cô cả, em bám theo anh Nghệ, anh Nghị đối xử với em rất tốt, tốt như em gái ruột thịt vậy.”
Nguyễn Tấn ôm cô vào lòng, anh có thể tưởng tượng được quá khứ của Hạ Chí rất khổ, nhưng nhờ có quãng thời gian đó mà cô mới vừa độc lập vừa kiên cường được như hôm nay
Hạ Chí nói tiếp: “Ha ha, có thể mọi người thấy nhà em đáng thương, em trai em thì như vậy, tiền5dự trữ trong nhà đã tiêu hết còn chạy đi vay mượn đồng quanh
Mấy năm ấy là thời gian nhà em khổ nhất, may mà người thân đều dang tay ra giúp đỡ
Ba em thường bảo nhà em phải đến ơn đáp nghĩa cho họ.”
“Bây giờ nhà em tốt hơn, ba em luôn là người bỏ tiền nhiều nhất cho mấy anh chị em đi học, đi làm, kết hôn
Mỗi năm không gặp được anh Nghệ, cô cả đau lòng, ba em cũng lo lắm, nhiều lần gọi điện khuyên ngăn, mắng chửi nhưng anh Nghệ không chịu về.”.
“Anh Nghệ rất ít khi liên lạc với cô cả, liên lạc với bọn em cũng ít hơn
Dần dần bọn em gần như quên mất mình có một người anh họ cả như vậy
Em biết một mình anh Nghệ ở ngoài làm việc cũng không dễ4gì.”
Nguyễn Tấn gật gù: “Anh ấy không dễ dàng gì, cạnh tranh trong ngành rất kịch liệt, một người ngoài không quyền thế như cậu ta có thể đi từ bàn tay trắng đến giờ toàn là dựa vào sức mình
Thật ra cậu ta sống cũng khá, nhưng có lẽ cậu ta thấy chưa đủ.”
Hạ Chí ngẩng đầu nhìn anh hỏi: “Anh nói anh Nghệ theo đuổi Chu tổng, thể bây giờ anh ấy còn thích Chu tổng không? Em thấy anh ấy khá ấn cần khi đưa Chu tổng về” “Em có thể hỏi thằng anh ấy mà, anh không rõ lắm”
Hạ Chí dựa vào lòng anh làm nũng: “Không phải anh quen không ít phụ nữ à? Anh nhìn xem có ai hợp với anh Nghệ em không? Nếu anh Nghệ kết hôn thì chắc chắn sẽ về nhà, nhưng em không9thích Chu tổng kia, quá kiêu ngạo, quá khinh người.”
Nguyễn Tấn vỗ ngực bảo đảm: “Anh hiểu ý em
Nếu anh ấy là anh họ em thì cũng là anh họ anh
Chuyện này cứ giao cho anh, anh sẽ giới thiệu người đáng tin cho anh ấy.” Hạ Chí: “Ha ha, cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm”
Nguyễn Tấn: “Ngàn vàng chưa chắc mua được sự vui vẻ của em, em vui là được.” Hôm sau, Hạ Chí tan làm xong thì về nhà ngay, cô dặn dì Phượng mua thức ăn trước rồi nên cô về nhà chỉ cần nấu nướng thôi.
“Alo, anh Nghệ, em ở nhà
Anh tan làm thì đến thẳng đây nhé
Em đã dặn bảo vệ ở cổng rồi, anh cứ lái xe vào là được.” “Ha ha, anh đang làm, đợi một lát là có thể được ăn rồi.” “Anh ấy cũng sắp tan làm, hai người có thể nói chuyện để hiểu nhau hơn.” “Em cúp máy trước đây, đang nấu canh
Anh đi đường cẩn thận.”
Bình thường chỉ có cô và Nguyễn Tân ăn cơm, nấu nhiều sẽ không ăn hết
Hôm nay có anh họ đến, cô cũng có thể có chỗ khoe tay nghề của mình
Bánh nướng tỏi, tôm phù dung, gà luộc, rau cần tây xào, còn có canh xương hầm củ cải, đương nhiên không thể thiếu món thịt bò kho tượng nổi tiếng của ba cố, sáu món ăn đều là sở trường của cô.
Cô đang ở nhà bếp bận rộn, Nguyễn Tân đột nhiên xuất hiện sau lưng cô: “Ôi mẹ ơi, anh dọa em giật cả mình, hôm nay anh về sớm đấy.” Nguyễn Tấn xắn tay áo lên giúp đỡ: “Anh tan làm sớm mười lăm phút để về giúp em này
Đúng rồi, anh có mua một chai rượu vang đỏ, anh họ em uống được lắm..
Em cần anh giúp gì không?” “Anh tế bách hợp ra từng miếng đi.” Nói xong, Hạ Chí buộc tạp dề cho anh: “Cẩn thận chút, bếp lắm dầu mỡ khó giặt lắm, dính rồi không tẩy được.” Nguyễn Tấn nói: “Quần áo thôi mà, nếu đã mặc thì không sợ bẩn.” Hạ Chí vỗ lên ngực áo anh: “Bộ đồ này của anh đắt lắm đó.” Nguyễn Tân gật đầu khen: “Ừm, có một người vợ chăm lo tiết kiệm cho gia đình vẫn là tốt nhất.”
Hạ Chí vỗ ngực anh, nở nụ cười xinh đẹp: “Mau giúp một tay, anh họ sắp đến rồi.”
Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, chuông cửa vang lên, Nguyễn Tấn để bách hợp xuống và đi ra mở cửa: “Anh họ, mời vào.” Thôi Nghệ hơi ngại ngùng khi thấy vết bầm trên miệng Nguyễn Tấn, lập tức chắp tay và khom eo nói: “Nguyễn tổng, làm phiền rồi.” Nguyễn Tân chân thành nói: “Không phiền, rất vui khi anh đến nhà chúng tôi
Sau này anh đừng gọi tôi là Nguyễn tổng nữa, là người nhà cả rồi, gọi Nguyễn tổng nghe xa lạ lắm.” Thôi Nghệ xấu hổ nói: “Thế cũng đừng gọi tôi là anh họ, tôi không dám nhận.”
Nguyễn Tấn vỗ vai anh cười nói: “Ngại gì chứ, đây là bối phận mà anh họ.” Thôi Nghệ xin tha: “Sau này chúng ta gọi tên của nhau đi, đây là chút tấm lòng của tôi, tặng cho Tiểu Chí.”
Hạ Chỉ nhổ đầu ra: “Anh Nghệ ngồi đợi một lát nhé, em sắp xong rồi.”
Nguyễn Tấn bật cười: “Thôi Nghệ, anh thành thật quá đấy, dầu ô liu này rất tuyệt.” Đi đến nhà người ta làm khách lại tăng dầu ô liu, anh cũng choáng rồi, bảo sao không tán được gái
Thôi Nghệ gãi đầu nói: “Tôi không biết mua gì, lại đến vội
Vào siêu thị thấy cái này đóng gói đẹp nên không nhìn kĩ mà lấy một hộp, ai ngờ là dầu ô liu chứ, giờ dầu ô liu cũng đóng hộp đẹp thế” Nguyễn Tấn cười muốn chết: “Dầu ô liu tốt mà, rất tốt, vừa dinh dưỡng lại thực dụng, hơn nữa Tiểu Chí ở nhà nấu ăn cũng cần dùng
Anh cứ tự nhiên, đừng ngại, sắp có cơm rồi.” Thôi Nghệ cũng cười: “A được, anh cứ làm việc của mình đi.”
Nguyễn Tấn đi vào nhà bếp giúp đỡ, Thôi Nghệ nhìn dáng vẻ phối hợp ăn ý của hai người, sự lo lắng và nghi ngờ trước kia cũng mất hết
Không ngờ con người như Nguyễn Tấn lại có thể xuống bếp.
Từ trước tới giờ, ấn tượng của Thôi Nghệ về Nguyễn Tấn là một công tử nhà giàu quyền thế phong lưu có bối cảnh lớn, mọi người muốn nịnh bợ, làm quen, dựa dẫm vào anh
Thôi Nghệ khá hâm mộ những người có xuất thân như thế, nhưng thật ra anh cũng khinh thường bọn họ, thành công của bọn họ không dựa vào thực lực của mình mà vì có một người bố làm chức lớn
Cho nên Thôi Nghệ vẫn luôn duy trì quan hệ tốt trên công việc với Nguyễn Tân chứ không tiếp xúc nhiều
Nhưng bây giờ lại có một số hiểu biết mới
Thôi Nghệ nghĩ thầm: Hạ Chí không phải là người coi trọng tiền tài và quyền thế, chắc hẳn không phải ở bên Nguyễn Tân vì mê gia thể của anh ta, có lẽ Nguyễn Tân không giống như mình đã nghĩ
Lát sau, Hạ Chí bưng đồ ăn ra: “Anh Nghệ, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Thôi Nghệ gấp không chờ nổi bước đến: “Nước miếng anh chảy ra từ khi mới vào nhà ấy, thèm muốn chết.” Sắp xếp mọi thứ xong, ba người ngồi vào bàn
Nguyễn Tân rót một ly rượu vang đỏ cho Thôi Nghệ rồi nói: “Trong nhà có phòng cho khách, uống say thì có thể ngủ lại.”
Thôi Nghệ: “Thể tôi không khách sáo đâu.” Nguyễn Tấn trêu đùa: “Anh cả, anh đừng khách sáo với em rể, bây giờ tôi còn có thể uống với anh một chút
Đợi một thời gian nữa thì không thể rồi.”
Thôi Nghệ: “Sao thế?”
Nguyễn Tấn nhìn Hạ Chí, mờ ám nói: “Trồng cây cẩm phá rừng ấy mà.” Hạ Chí liếc anh, sau đó chọn làm lơ: “Anh Nghệ ăn đi, em nhớ anh thích ăn tôm nhất nhưng dì Phương mua sai tôm, anh ăn tạm nhé” Thôi Nghệ đã thỏa mãn lắm rồi, anh thở dài: “Tiểu Chí à, em không biết đâu, dù hôm nay em chỉ xào một đĩa rau xanh anh cũng thích ăn
Anh nhớ mùi vị quê hương lắm rồi.”
Thôi Nghệ ăn một miếng lớn, vành mắt đỏ ửng, cũng là tôm phù dung nhưng nhà hàng không có mùi vị này, mùi vị này giống như của cậu nấu, cũng giống với mùi vị mẹ nấu, là hương vị của quê hương.
Hạ Chí không kìm được mà hỏi: “Anh Nghệ, đã nhớ đồ ăn quê nhà vậy, nhớ nhà như thế mà sao lại không về nhà chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com