Từ nhỏ, con gái tôi chưa từng chịu khổ, chỉ vì cậu mà nó đã chịu hết mọi đau khổ trên đời
Bây giờ ngay cả mạng sống cũng sắp mất, một câu xin lỗi có ích gì không?”
Bà Thẩm bật khóc nức nở, những giọt nước mắt kìm nén đã lâu ào ào rơi xuống
Triệu Nhất Mặc định mở miệng giải thích mấy lần, nhưng đều nhẫn nhịn, từ đầu tới cuối anh vẫn im lặng.
Bí thư Thẩm đau lòng như cắt, lặp đi lặp lại những câu chất vấn: “Tại sao đau bụng mà không quan tâm? Tại sao không đến bệnh viện khám, tại sao?!” Triệu Nhất Mặc bất đắc dĩ nói ra: “Bởi vì không muốn bị chủ phát3hiện.” “...” Bí thư Thẩm sửng sốt một lần nữa, có lẽ, kẻ cầm đầu gây nên mọi thứ ngày hôm nay là chính ông
Triệu Nhất Mặc: “Bọn cháu vẫn luôn ở Đô Thành chứ không đi đâu cả, thuê một căn phòng dưới tầng hầm để ở
Tầng hầm âm u ẩm ướt, cháu đã khuyến cô ấy dọn đi mấy lần nhưng cô ấy đều không chịu
Cô ấy nói chỉ có như vậy mới nó được tầm mắt của chú
Không có tiền tiêu cũng không dám đi rút, bị bệnh không dám đi khám bác sĩ, kéo dài mãi đến mức bệnh như thế này.”
Trong lòng Triệu Nhất Mặc cũng có oán hận, một người đang sống yên lành, bị đẩy0đưa thành thế này
Nhưng anh không dám hận Bí thư Thẩm, bởi vì đó là ba của Thẩm Giai Dĩnh
Anh chỉ hận ông trời, tại sao anh không có gia thế quyền quý để xứng đối với Thẩm Giai Dĩnh.
“Vốn định trốn một thời gian rồi ra nước ngoài, cháu đã sắp xếp xong cả rồi, nhưng Giai Dĩnh lại nói để suy nghĩ lại
Cháu biết cô ấy luyến tiếc hai người, thật ra trong lòng Giai Dĩnh rất quan tâm đến hai người.” Bí thư Thẩm không nghe nổi nữa: “Cậu đừng nói nữa!” Giọng nói của ông đã không còn sự căm giận trước đây mà là sự suy sút và tự trách
Con gái ông trở nên như hôm nay5đều tại ông làm hại
“Cậu đừng nói nữa.” Bí thư Thẩm hối hận than thở, ngồi tê liệt trên ghế
“Cậu đừng nói nữa.” Triệu Nhất Mặc mím môi, quay người nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật
Anh mong ngóng cuộc phẫu thuật có thể thành công, mong ngóng Giai Dĩnh có thể ra ngoài sớm một chút
Không biết đã qua bao lâu, dì lao công đã lau sàn hết hai lần nhưng Triệu Nhất Mặc vẫn đứng đó
Vào lúc Thẩm Giai Dĩnh chịu đủ tra tấn đau đớn, anh không thể nào ngồi một cách thoải mái và dễ chịu được
Sau đó, đến tận buổi chiều, đèn phòng phẫu thuật cuối cùng mới tắt, viện trưởng Trương và bác sĩ trưởng khoa4cùng nhau đi ra.
Triệu Nhất Mặc bước nhanh về phía trước, vội vàng hỏi: “Bác sĩ, thế nào rồi?” Bí thư Thẩm và bà Thẩm cũng đỡ nhau đi tới, viện trưởng Trương nói: “Hai người yên tâm, phẫu thuật rất thành công
Cô ấy đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng
Để an toàn thì vẫn cần phải ở lại phòng ICU theo dõi một đêm”
Bà Thẩm chảy nước mắt nói cảm ơn, Bí thư Thẩm cũng nhẹ nhõm trong lòng, thần kinh căng cứng rốt cuộc có thể thả lỏng một chút.
Viện trưởng Trương vỗ vai Triệu Nhất Mặc, nói với Bí thư Thẩm một câu sâu sắc: “Cậu nhóc này không tệ”
***
Sau khi tan làm, Nguyễn Tấn gọi9điện thoại hỏi thăm Bí thư Thẩm, biết được Thẩm Giai Dĩnh đã thoát khỏi nguy hiểm nên anh cũng yên tâm.
Về đến nhà, anh kể chuyện này cho Hạ Chí
Hạ Chí cũng sợ đến choáng váng: “Cắt bỏ tử cung? Nghiêm trọng vậy ư?” “Ừ, không cắt sẽ mất mạng.” “Cắt tử cung thì sau này cô ấy không có cơ hội làm mẹ nữa, đối với người yêu trẻ con mà nói còn khó chịu hơn so với chết.”
“Khó chịu thì khó chịu, dù sao vẫn tốt hơn so với mất mạng, con thì có thể nhận nuôi
Nếu mất mạng, cái gì cũng là nói suông.” “Anh gặp người yêu của cô ấy rồi à?” Nguyễn Tấn lắc đầu: “Lúc bọn anh đến thì cậu ta đã đi vào truyền máu, trước khi anh đi thì cậu ta chưa ra ngoài, nên chưa chạm mặt.” Hạ Chí cảm thán: “Hai người đó khổ quá, chỉ mong Bí thư Thẩm có thể nghĩ thoáng một chút, tác thành cho họ đi.”
“Ngày mai anh sẽ đến bệnh viện thăm Thẩm Giai Dinh, em muốn đi cùng không?”
“Em thì thôi đi, thân phận bây giờ rất lúng túng, anh thăm hỏi giúp em là được rồi.” Nguyễn Tấn sờ đầu Hạ Chí và nói: “Ừ, cũng được, Tiểu chí của anh là người hiểu chuyện và biết quan tâm nhất.” Anh dán vào người có giống như gấu koala
“So với Thẩm Giai Dĩnh, anh thật may mắn.”
Hạ Chí đẩy anh ra: “Đừng lộn xộn, mau đi tắm đi.” “Tắm chung đi.” “Em tắm rồi.” “Tắm thêm lần nữa, anh tắm giúp em.”
“...” Cô muốn nói, đừng lãng phí nước như vậy.
Hôm sau, sau khi được cứu từ quỷ môn quan về, Thẩm Giai Dĩnh được chuyển đến phòng bệnh VIP
Cô nằm trong phòng ICU một đêm, Triệu Nhất Mặc cũng ở trước cửa trông có một đêm
Cô ra ngoài, anh mới chính thức thở phào nhẹ nhõm.
Trong phòng bệnh VIP, tường màu tím nhạt, khung cảnh yên tĩnh, máy tạo độ ẩm phun sương, ống dưỡng khí thường phát ra tiếng ùng ục
Thẩm Giai Dĩnh đang ngủ, sắc mặt vàng như nến, trên người cô cắm đầy dây nhợ
Mới rút dây ở cổ nên trên cổ vẫn còn những lỗ kim nhỏ
Chỉ cần thấy cảnh này, cũng có thể tưởng tượng cô đã trải qua tình trạng tối tăm đến nhường nào vào đêm hôm qua
Triệu Nhất Mặt hốc hác đến mức không giống hình người nữa, anh vẫn luôn chú ý số liệu biểu hiện trên máy móc, anh sợ nhất chính là việc số liệu có dao động lớn.
Đột nhiên, máy vang lên tiếng tít tít, Triệu Nhất Mặc hoảng loạn, nhấn chuông gọi y tá liên tục
Y tá không thể đến nhanh như vậy, anh lại lao ra cửa, hét lớn: “Bác sĩ, bác sĩ, mau tới đây!”
Bác sĩ và y tá vội vàng chạy tới, xem xét thử thì thấy hóa ra chỉ là chỗ tiếp xúc không sát.
“Tình hình cô Thẩm rất ổn định, đừng căng thẳng vậy
Cô ấy đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm rồi.”
“Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?” Triệu Nhất Mặc vẫn lo lắng hỏi.
Bác sĩ kiên nhẫn giải thích: “Cuộc phẫu thuật lớn như vậy sẽ tiêu hao rất nhiều sức lực của cô ấy, cô ấy mệt mỏi ngủ thêm một lát cũng là chuyện tốt
Cô ấy tỉnh lại có thể sẽ cảm thấy vết thương đau đớn, đây là chuyện bình thường, yên tâm đi.”
Lúc này Triệu Nhất Mặc mới gật đầu: “Vâng, cảm ơn bác sĩ.”
“Cậu cũng nên nghỉ ngơi đi, hai ngày hai đêm không chợp mắt, muốn chăm sóc người bệnh cũng phải chăm sóc bản thân tốt cái đã.” “Tôi không sao, tôi là đàn ông.”
Bác sĩ mỉm cười, sau đó rời khỏi phòng bệnh
Triệu Nhất Mặc ngồi ở trước giường bệnh, anh cầm tay Thẩm Giai Dĩnh, vuốt ve mỗi ngón tay của cô từng chút từng chút một
Anh thấy tay cô hơi bẩn, nên bưng một thau nước ấm tới, cầm khăn lông ẩm cẩn thận lau tay cho cô
Ngay lúc đó, bà Thẩm tới, tay cầm hai bình giữ nhiệt
Bà thấy Triệu Nhất Mặc đang rửa tay cho con gái mình, dáng vẻ chăm chú ấy khiến bà cảm động
“Dì, dì tới rồi.” Triệu Nhất Mặc hơi căng thẳng, nhưng động tác vẫn đâu vào đấy, “Dì ngồi đi, cháu rót ly nước cho dì.”
Bà Thẩm: “Đừng vội, cậu tiếp tục làm việc của cậu đi.” Triệu Nhất Mặc lại ngồi xuống, cầm tay Thẩm Giai Dĩnh lau cẩn thận, anh nói: “Giai Dĩnh yêu tay của cô ấy nhất, không thể để bẩn một chút nào
Cháu lau rửa sạch sẽ cho cô ấy, để chút nữa cô ấy tỉnh lại thấy tay mình bẩn, lại làm quá lên.”
Bà Thẩm nói: “Cháu đối xử với Giai Dĩnh thật tốt.” Triệu Nhất Mặc mỉm cười: “Vì cháu mà cô ấy đã chịu nhiều đau khổ như vậy
Nếu cháu không đối xử tốt với cô ấy, thì bản thân cháu cũng băn khoăn.”
“Tiểu Triệu à...” Đây là lần đầu tiên bà Thẩm mở miệng gọi anh
Dì nấu ít canh gà, cháu và Giai Dĩnh cũng uống một chút đi, bổ máu ích khí.”
“Cảm ơn dì, cháu không cần, sức khỏe của cháu tốt, cho Giai Dĩnh uống đi.” “Bác sĩ nói, cháu đã cho Giai Dĩnh rất nhiều máu nên phải tẩm bổ, canh gà nhiều lắm, uống xong dì lại hầm tiếp.” Nói đoạn, bà Thẩm mở nắp, rót một chén
“Nhân lúc còn nóng uống đi cháu.”
Triệu Nhất Mặc không tiện từ chối, ngại ngùng nở nụ cười: “Cảm ơn dì.” Bà Thẩm lại mở một bình giữ nhiệt khác, nói: “Đây là mì, hơi nở, cháu mau ăn đi.”
“Vậy sao được, một bát canh gà là đủ rồi.”
“Cháu ở cùng Giai Dĩnh lâu như vậy mà chưa ăn gì, hôm qua lại truyền nhiều máu như vậy, dù cơ thể tốt đến mấy cũng không chịu nổi, mau ăn đi, chỉ là một bát mì mà thôi.”
Triệu Nhất Mặc thật sự đói bụng, ngửi được mùi mì cũng sắp chảy nước miếng: “Cảm ơn dì, vậy cháu không khách sáo nữa.” Nói xong, anh cầm bình giữ nhiệt lên, cầm đũa, gắp mì nhét vào miệng.
Ăn hai miếng, Triệu Nhất Mặc bỗng nhiên ý thức được bà Thẩm vẫn đang nhìn anh
Anh nhanh chóng nói: “Dì, ngại quá, cháu vào phòng vệ sinh ăn đây.” “Ấy, ấy, không cần, cháu ăn ở đây là được rồi, Tiểu Triệu...” Triệu Nhất Mặc trốn vào trong toilet rất nhanh, bà Thẩm khẽ thở dài: “Chao ôi, làm khó đứa bé này rồi.”
Bà Thẩm từ từ ngồi xuống, nhìn con gái bà vẫn chưa tỉnh, bà nhẹ nhàng sờ mặt con gái, không kìm được hai mắt đỏ lên.
Triệu Nhất Mặc đói bụng thật sự, ngồi trên nắp bồn cầu, bắt đầu ăn như hổ đói, mặc dù mì hơi nở, nhưng còn có thịt bò và trứng gà, mùi vị rất ngon, đối với tình trạng của anh lúc này thì giống như món ăn ngon trên trần đời.
Sau khi ăn no nê, Triệu Nhất Mặc đi ra, bình giữ nhiệt đã rửa sạch sẽ và lau khô, bản thân anh cũng rửa mặt sửa sang lại, trông có sức sống hơn so với trước đó rất nhiều.
Cảm ơn dì, rất ngon ạ.” Bà Thẩm cười nói: “Chỉ là một bát mì thôi, cháu hết cảm ơn này rồi cảm ơn nọ, dì cũng ngại.”
Triệu Nhất Mặc gãi đầu, cười đến nỗi rất ngại ngùng
Anh đứng ở đó mà không biết phải làm sao: “Dì đến sớm thể, đã ăn sáng chưa ạ?” “Ăn rồi, cháu ngồi đi, đừng đứng đó.”
“Vâng.”
Bà Thẩm nhìn con gái một chút và hỏi anh: “Trước đó hai đứa vẫn ở dưới tầng hầm ư?” Triệu Nhất Mặc gật đầu: “Vâng.” “Sao có thể ở chỗ như vậy, còn ở lâu đến thế?”
Triệu Nhất Mặc rầm rằnói: “Sợ bị tìm ra, sợ lại bị tách ra.”
Bà Thẩm không nỡ hỏi tiếp, bà nhìn chàng trai trước mắt, khiêm tốn, hiền lành, điềm tĩnh, cũng không phải là người có nghị lực bình thường
Để được ở bên cạnh Giai Dĩnh, cậu ấy đã từng bị đánh gãy xương sườn, đánh gãy tay chân, cậu ấy từng bị cản trở trong công việc, bị ép phải rời khỏi quê hương
Hơn mười năm, cậu ấy vẫn luôn kiên trì với tình cảm này, dù Giai Dĩnh đã gả cho người khác, dù Giai Dĩnh chẳng còn tử cung, cậu ấy vẫn không rời bỏ Giai Dĩnh.
Bà Thẩm không kìm được nước mắt, nức nở nói: “Tiểu Triệu, là nhà họ Thẩm của dì có lỗi với cháu, cũng có lỗi với Giai Dĩnh, trải qua nhiều năm như vậy, bây giờ rốt cuộc di đã biết lý do tại sao con gái của dì lại hết lòng chung thủy với cháu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com