Đi đến phòng làm việc của Tiểu Nam, cô khẽ gõ cửa và nghe Tiểu Nam nói bên trong: Vào đi” Cô sửa lại quần áo, hít sâu và bước vào
Một khoảng thời gian không gặp, Tiếu Nam rõ ràng tang thương hơn rất nhiều, so với hồi đầu năm, thân hình anh ta cũng gầy xọp đi
Xem ra chuyện ly hôn ảnh hưởng rất lớn với anh ta, cũng không biết là do anh ta không nỡ bỏ vợ chính thức hay không nỡ bỏ người thứ ba nữa
Hạ Chí không khỏi âm thầm suy đoán, đương nhiên chuyện này cũng không liên quan gì đến cô
Tiếu Nam ra hiệu cho cô ngồi xuống, đột nhiên hỏi, “Khoảng thời gian2này chắc mọi người đều bàn tán chuyện của tôi nhỉ?” “Hả?” Hạ Chí hơi sửng sốt, dường như bị đoán trúng suy nghĩ nên ngượng quá đỗi: “Chuyện đó
Mấy ngày đầu thì có nói một chút
Mọi người chỉ quan tâm anh thôi, anh là người cho chúng tôi bát cơm ăn mà” Tiểu Nam cười nhẹ và nói: “Nếu như cô nói không có thì chắc chắn là nói dối rồi
Xem ra Tân nói không sai, cô là một đứa trẻ thành thật” Hạ Chí đen mặt hỏi: “Chuyện này liên quan gì đến anh ta? Tôi và anh ta đâu có quan hệ gì”
Tiếu Nam cười thành tiếng: “Đừng kích động, đừng kích động”
“Tiểu tổng, anh tìm tôi có7chuyện gì?” Tiếu Nam hơi ngượng, anh ta nói: “Chỉ muốn dò xét xem mọi người nói sau lưng tôi thể nào thôi” Hạ Chí đơ ra và nói thẳng: “Mách lẻo không phải là phong cách của tôi”
“Không không không, cô hiểu lầm rồi
Tôi không có ý trách cứ ai
Tôi chỉ muốn nghe lời đánh giá khách quan của mọi người, người đứng ngoài luôn nhìn rõ hơn người trong cuộc mà
Nhưng tôi không thể tùy tiện kéo một nhân viên lại hỏi được, đúng không?”
“Thật ra người trong công ty cũng nghiêng về phía anh kha khá” “Như vậy xem ra mọi người cũng biết rõ chuyện nhà tôi đấy nhỉ?” “” Hạ Chí cực kỳ khó lời, bực9rồi nhé, không lẽ đang thử cô à? Cô bị thăm dò dễ thế à?
Hạ Chí nhanh chóng giải thích: “Tiểu tổng, chuyện nhà anh không tới phiên người ngoài nói nhiều, mỗi người có suy nghĩ riêng của mình, không giống nhau”
Tiếu Nam thở dài một cách nặng nề: “Thế cô nghĩ sao? Có thể chỉ dẫn cho tôi không?” “Tôi đâu dám chỉ dẫn anh chứ” Hạ Chí lắc đầu nguầy nguậy, “Anh đừng hỏi tôi chuyện của anh, tôi không dám đưa ý kiến bậy đâu”
Đúng là kỳ lạ, chuyện thế này sao có thể bảo cô đưa ra ý kiến chứ? Đưa ra tốt thì không nói, sai một cái thì anh đổ thừa tôi chỉ bậy,5tôi sẽ không làm chuyện tốn công vô ích như vậy đâu
“Yên tâm đi, cứ nói thẳng, tôi đã nghe nhiều ý kiến, tôi cũng có suy nghĩ và cách làm của mình
Chỉ là muốn nghe thêm ý kiến của người ngoài thôi”
Hạ Chí bất đắc dĩ nói: “Tôi chỉ cảm thấy dù là ai, chỉ cần sống trên đời thì không nên quá ích kỉ
Mỗi người đều có sứ mệnh riêng của mình, còn trách nhiệm, đạo đức, quyền lực, nghĩa vụ là những thứ mà chúng ta phải suy xét” Tiếu Nam bình tĩnh nghe, biểu cảm trên mặt không thay đổi gì
Hạ Chí càng nói càng thấy khó xử, cuối cùng chỉ có thể đầu hàng xin tha“Tiểu tổng, anh tha cho tôi đi
Tôi thật sự không có ý kiến gì về chuyện của anh hết”
Tiểu Nam gật đầu: “Được rồi, vậy không nói chuyện của tôi nữa, chúng ta nói chuyện của Nguyễn Tấn đi”
“” Nào có sếp nào nhiều chuyện như anh chứ? Tiếu Nam thấy vẻ mặt không tình nguyện của Hạ Chí thì hỏi ngược lại: “Sao? Chỉ cho phép cô hóng chuyện của tôi mà không muốn tôi hóng chuyện của cô à?” Hạ Chí quả thật dở khóc dở cười: “Chuyện này
Anh rõ ràng là đang đang đào hố cho tôi nhảy xuống!” Cô nghĩ, chắc chắn Nguyễn Tấn đã nói với Tiểu Nam rồi
Sao đề tài giữa đàn ông cũng có cái bí mật như vậy nhỉ? Từ sau lần nói chuyện đó, Nguyễn Tấn không xuất hiện nữa, anh chỉ thỉnh thoảng đăng vài hoạt động lên WeChat, đi đâu đó họp hoặc chơi bời với người bạn nào ở ngoại ô
Cũng không phải Hạ Chí cố ý chú ý đến anh, chẳng qua khi lướt WeChat thì thấy nên nhớ được thôi
Cô cảm thấy như vậy rất tốt, không liên hệ với Nguyễn Tân nhưng cũng có thể biết tình hình của anh như người bạn
Tiểu Nam thấy cô không muốn nói cũng không làm khó
Anh ta thoải mái lấy một tấm vé mời trong ngăn kéo ra: “Cho cô cái này, xem như khen thưởng cho việc cô đã giải quyết nguy cơ của công ty”
Hạ Chí nhìn thì thấy đó là buổi giao lưu với người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, người được mời đều là những chuyên gia tài năng hàng đầu trong ngành
Cô cũng biết buổi giao lưu này, mấy hôm nay đài truyền hình và các trang web lớn tuyên truyền không ít
“Tiểu tổng, cái này”
“Tôi không có thời gian đi, cô đi thay tối
Đừng nói không công không nhận, lần hợp tác với Viễn Đại may nhờ có cô mới có thể khởi động dự án thuận lợi, công của cô rất lớn” Tiếu Nam nói thêm: “Lần giao lưu này không giống mấy cuộc giao lưu khác, cô sẽ học được rất nhiều, sau đó dù cô ở công ty hay đi chỗ khác đều có sự trợ giúp không ít”
Nếu Tiếu Nam đã nói thế thì Hạ chí không từ chối nữa, cầm vé mời nói: “Cảm ơn”
Ra khỏi văn phòng, lúc này Hạ Chí mới tỉnh ngộ, Tiếu tổng rất gian xảo, đi vòng vèo rồi nói mấy câu đã hỏi xong mấy chuyện cần biết cả rồi
Hạ Chí gõ lên đầu mình và nói thầm: “Ôi chao, đồ óc heo, nói nhiều lời vậy làm gì?” Buổi giao lưu diễn ra ở thành phố S, kéo dài hại ngày, Hạ Chí đến thành phố S sớm trước một ngày
Thành phố S là nơi cô học đại học, cô đã ở đây suốt sáu năm rưỡi
Lúc trở lại thành phố này, cô cảm thấy rất thân thiết
Hội giao lưu được tổ chức ở một khách sạn sáu sao, sau khi ra khỏi bến xe, cô gọi taxi đến thẳng khách sạn
Bây giờ đã là sáu giờ ba mươi chiều, trời dần tối, Hạ Chí ra khỏi taxi thì một cơn gió lạnh thổi qua: “Hắt xì!” Cô thình lình hắt hơi
Từ khi biết địa điểm tổ chức buổi giao lưu, Hạ Chí đã biết đây là một buổi giao lưu siêu cao cấp
Khách sạn sáu sao là khách sạn cao cấp số một số hai của thành phố S, thậm chí là cả nước
Nếu không có vé mời thì Hạ Chí sẽ không vào đây ở vì cô không ở nổi
Chung quanh khách sạn đã bắt đầu giới nghiêm, nghe người xung quanh bảo ngày mai sẽ có nhiều nhân vật lớn đến
Hạ Chí đang đăng ký nhận phòng ở quầy lễ tân thì bỗng nghe tiếng lanh lảnh vang lên bên cạnh, “Tôi làm thủ tục nhận phòng, cảm ơn”
Hạ Chí quay đầu nhìn thì cô bé kia cũng nhìn cô, hai người nở nụ cười lễ phép
Ánh mắt đầu tiên, hai người đều không nhận ra đối phương, khi Hạ Chí cầm thẻ phòng chuẩn bị đi thì mới chợt nhớ ra cô bé kia là ai
Mà cô bé kia cũng cùng lúc nhớ ra
Hai người đồng thời nhìn đối phương: “Là cô à?” Hai người đồng thanh
Cô gái trẻ tuổi ăn mặc thời trang này đúng là Chu Thiển
Chu Thiến cầm vé mời buổi giao lưu, cô ta nhìn đồ trong tay Hạ Chí thì hỏi: “Chị Hạ Chí cũng đến tham gia buổi giao lưu này à?”
“Ừ, đúng thể
Cô cũng vậy sao?” Hạ Chí lấy làm lạ Chu Thiến còn đang học nghiên cứu sinh, chưa đi làm thì sao có tư cách tham gia nhỉ? Chu Thiển vẫy tấm vé mời cười nói: “Đúng là vậy”
Đăng ký xong, phòng của hai người vừa hay ở sát nhau: “Cùng lên chung đi” Chu Thiên cười rất thoải mái
Vào thang máy, bầu không khí hơi lúng túng, hai người chỉ chạm mặt nhau trong một bữa ăn chứ cũng không quen thân gì, muốn nói cũng không tìm thấy đề tài
Chu Thiển mặc một chiếc áo trắng không tay, bên dưới là váy dài màu xanh nước biển in hoa, trong khi đi, làn váy tung bay theo bước chân trông rất thanh lịch
Hạ Chí không có ý đánh giá cách ăn mặc của Chu Thiển, nhưng khi đi chung thì khó tránh khỏi việc sẽ chú ý
Lúc gần tới phòng, Hạ Chí vốn tính nói câu “Nghỉ ngơi sớm nhé” rồi thôi, ai ngờ Chu Thiển mở miệng trước, cô ta hỏi nhẹ nhàng bâng quơ: “Chị Hạ Chí đến cùng với Tiểu tổng à?” “Tôi đến thay mặt cho Tiếu tổng” Cô nói xong, sắc mặt vốn đang tươi cười xán lạn của Chu Thiến cứng đờ: “Thay mặt anh ấy? Anh ấy không đến sao?” Hạ Chí ngẩn ra: “Đúng vậy, sao thế?”
Chu Thiến im lặng cúi đầu, sau đó lắc đầu và làm ra vẻ thoải mái nói: “Không có gì, ha ha
Chị Hạ Chí nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai gặp lại”
Hạ Chí gật đầu, lễ phép đáp lại: “Ngày mai gặp” Đi vào phòng thì thấy đây là một căn phòng sang trọng, đèn chùm thủy tinh trong phòng khách bật lên, vừa rộng rãi vừa sáng ngời
Hạ Chí nhìn một lượt, phòng ngủ ấm áp, phòng vệ sinh sạch sẽ thơm tho, phòng bếp nhỏ kiểu mở làm cả căn phòng có mùi vị của gia đình, quả nhiên là khách sạn sáu sao!
Điều làm cô ngạc nhiên hơn là trên bàn ăn còn bày một phần cơm đơn giản, cà ri thịt bò nạm và canh trứng cà chua, canh vẫn còn bốc hơi nóng
Bên cạnh phần ăn có dán một tờ giấy, trên đó viết: “Chào mừng đã đến với khách sạn Hilton, hi vọng quý khách có một kì nghỉ vui vẻ” Hạ Chí không thể không cảm thán phục vụ như vậy đúng là quá tuyệt! Sắc trời bên ngoài đã tối sầm, bôn ba cả quãng đường dài, cô cũng rất mệt mỏi, vừa ăn đồ ăn ngon vừa gọi điện thoại cho Tiểu Nam
“Alo, Tiểu tổng, tôi đã đến nơi, khách sạn phục vụ rất chu đáo”
Tiểu Nam: “Thế thì tốt, nghỉ ngơi đi
Nếu như ngày mai có cơ hội làm ăn nào tốt thì cố gắng tranh thủ, không có cũng không sao”
“Tôi hiểu rồi” Hạ Chí hơi do dự rồi nói, “Tiểu tổng, tối
lúc nãy tôi gặp một người, có quan hệ với anh” Tiểu Nam mở miệng hỏi thẳng: “Là Tiểu Thiển hả?”
“Đúng vậy” Tiểu Nam lạnh nhạt nói: “Tôi và cô ấy đã chia tay hoàn toàn rồi, sau này sẽ không có bất kì quan hệ nào nữa
Cô không cần phải để ý cô ấy, làm việc của mình là được”
“Được”
“Có việc gì thì liên hệ lại
Tôi đang ăn cơm với vợ tôi”
“Vâng” Cúp máy, Hạ Chí nghĩ thầm, xem ra Tiểu tổng cũng không phải khốn nạn quá, còn biết quay về với gia đình
Ăn cơm xong, thấy còn sớm nên cô quyết định ra ngoài đi dạo, cô biết gần đây có phố đi bộ, khi đi học cô thường cùng các bạn đi dạo ở đấy
Thành phố S là thành phố lớn quốc tế, nhịp điệu nhanh, áp lực lớn, sau mấy năm phấn đấu, bạn có thể ngồi trên núi vàng núi bạc, nhưng cũng có thể chẳng thu hoạch được gì
Cho nên cô mới quyết định trở lại Hàng Châu sau khi tốt nghiệp chứ không ở lại thành phố S
Bởi vì, cô không thể phấn đấu nhiều năm mà không đạt được gì, gia đình cô không cho phép cô mạo hiểm như thế
Đi tới sảnh lớn, cô đột nhiên thấy hai bóng người quen thuộc, một là Chu Thiển, còn người kia là Nguyễn Tấn
Gặp Nguyễn Tấn ở đây, cô cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ là hơi đột đột
Cách cửa xoay của khách sạn, cô thấy Chu Thiến kéo tay Nguyễn Tân nói gì đó, trong mắt Chu Thiển có nước mắt mà Nguyễn Tân lại có vẻ mặt rất khó xử
Để tránh xấu hổ, Hạ Chí lùi về sau mấy bước, không ra ngoài cho xong
Đúng lúc này, cô thấy cảnh tượng làm mình giật mình, Chu Thiển bỗng bật khóc, dựa vào vai Nguyễn Tấn khóc như mưa, Nguyễn Tấn thì vỗ lưng cô ta, an ủi vài câu
Trong lòng Hạ Chí như ngậm bồ hòn, đắng ngắt đến nỗi không thể tự kiềm chế nổi
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com