Anh nặng nề thở dài và bảo: “Tiểu Chí, anh chỉ hy vọng em có thể sống tốt”
“Chỉ cần anh đừng làm phiền cuộc sống của tôi hết lần này đến lần khác, tất nhiên tôi sẽ sống tốt” “Anh vô tình làm phiền em” “Cố tình cũng được, vô tình cũng được, sau này đừng gặp nhau nữa” Nguyễn Tấn khó xử nói: “Chuyện này chỉ sợ hơi khó, khi làm việc khó tránh được sẽ gặp mặt nhau” “Bỏ qua chuyện công việc không nhắc đến, ý tôi là việc anh lén lút làm, giống như bây giờ vậy
Anh xông vào phòng của tôi, đây là một hành động rất mất lịch sự và không tôn trọng người khác” Nguyễn Tân gật đầu, anh chấp nhận lời phê bình của cô: “Được, sau này sẽ không thể”Hôm nay là xúc động nhất thời không kìm nén được
Việc gặp2lại cô làm anh rất vui vẻ, cũng rất kích động
“Ăn cũng đã ăn xong, nói cũng nhiều rồi, anh cần phải đi, tôi muốn nghỉ ngơi” Nguyễn Tấn biết điều đứng dậy, thật sự rất quyến luyến, dù ở bên cạnh nhau không hề làm gì, chỉ cần cho anh ngắm cô, anh cũng cảm thấy rất thỏa mãn
“Tiểu Chí, lưu số điện thoại đi, sau này nếu gặp khó khăn gì trong công việc, em có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào” Hạ Chí từ chối: “Không cần, dù tôi gặp khó khăn gì cũng sẽ không vượt mặt cấp trên tìm anh
Về công về tư, chúng ta không có chút liên quan nào” Nguyễn Tấn mỉm cười mất mát: “Thật ra nếu anh muốn biết số di động của em, là một chuyện rất đơn giản”
“Có biết hay không là chuyện của anh, tôi có7nghe máy hay không là chuyện của tôi” “Haiz, được, anh không gây khó dễ cho em nữa, anh đi đây”
Nguyễn Tân mặc áo khoác vào và đi ra cửa, Hạ Chí theo ở phía sau, im lặng tiễn anh tới cửa
Đột nhiên, Nguyễn Tấn xoay người lại, thừa dịp cô chưa kịp phản ứng thì kéo cô vào lòng: “Á, anh đang làm gì thế?!” Hạ Chí sợ tới mức đẩy thằng anh ra, nhưng anh càng ôm càng chặt
Hạ Chí vùng vẫy hai lần, biết mình giãy giụa như không nên dừng lại, cô nói: “Nguyễn tổng, xin chú ý thân phận của anh, đừng quá đáng”
Nguyễn Tấn không có ý định buông tay
Một năm qua, bao nhiêu lần anh mơ thấy cô, nhưng lại không ôm được cô, tỉnh dậy luôn luôn thở dài thườn thượt
Anh thừa nhận anh không phải là một người có trách nhiệm,9trước đây cặp với rất nhiều người phụ nữ, chơi được thì ở bên nhau, không chơi được thì tách ra từ sớm
Anh gây tổn thương cho quá nhiều phụ nữ, anh chỉ hơi nhớ lại thôi cũng cảm thấy mình là một thằng khốn nạn
Nhưng mà, từ trước đến nay anh chưa từng áy náy với một người phụ nữ nào đến nhường này, từ trước đến nay cũng chưa từng nhớ nhung một ai như vậy
Một năm qua, tình cảm của anh dành cho cô vẫn không giảm bớt chút nào
Hạ Chí không nói chuyện tiếp nữa, hai người đều im lặng, trong bầu không khí yên tĩnh, chỉ còn vang lên tiếng hít thở của cả hai
Một cái ôm cũng không nói rõ điều gì, hơn nữa đây cũng là điều cô chờ mong và hoài niệm từ lâu
Đúng vậy, một năm qua tất cả những cố5gắng của cô đều là vô ích, dưới tận sâu đáy lòng cô cũng khát vọng sự chăm sóc và an ủi của anh
Nguyễn Tấn không nói gì, Hạ Chí thật sự chịu không được sự tra tấn âm ỉ này nên nói một cách hung dữ: “Đủ rồi Nguyễn tổng, hãy nghĩ lại thân phận của anh bây giờ
Đừng làm mọi người khó xử được không?” “Anh xin lỗi” Nguyễn Tấn buông cô ra, lập tức đỏ mắt, xin lỗi vì hành động trước đó của mình, cũng xin lỗi vì sự thiếu lịch sự trong ngày hôm nay
Hạ chí cũng đỏ mắt, hai người nhìn nhau một lát, thấy được tình cảm tương tự trong mắt đối phương
Hạ Chí nhanh chóng quay mặt đi, giơ tay tiễn khách: “Mời anh đi cho, không tiễn” Nguyễn Tấn khẽ gật đầu, lẳng lặng quay người, sau đó quyến luyến rời3khỏi
Mãi đến khi đóng sầm cửa lại, dòng nước mắt kìm nén cuối cùng cũng trào ra, tuôn trào như suối
Dưới đáy lòng cô gào thét, tại sao anh lại như thế? Tại sao anh lại như thế?
****
Sáng sớm hôm sau, Hạ Chí cảm thấy như mình vừa mới ngủ thì bên ngoài trời đã sáng
Cô đứng dậy xuống giường, đi đến cửa sổ kéo màn cửa ra, cô bất giác thốt lên một câu cảm thán: “Wow, đẹp thật!”
Đây là trận tuyết đầu tiên ở Đô Thành, rơi cả buổi tối nên mới có được cảnh tuyết trắng yên tĩnh này
Hạ Chí vào toilet, trong gương hai mắt cô sưng vù, khuôn mặt tiều tụy
Cô rửa mặt đơn giản, trang điểm nhẹ, tô son môi đậm hơn để che giấu sắc mặt không được tốt lắm
Ở cửa thang máy cô gặp Hà Lý, hai người vừa đi vừa nói
“Hey Tiểu Hạ, hôm qua em không có mặt thật sự là nuối tiếc, ban lãnh đạo của Viễn Đại đều khen em” Hạ Chí cười nói: “Vậy may là em không có mặt, nếu không thì em chắc chắn sẽ ngượng chết mất
Ấy, Tiếu tổng đâu?” Hà Lý: “Sáng sớm Tiểu tổng đã đến nhà ba vợ
Đến Đô Thành mà không đi thăm ba mẹ vợ thì anh ấy trở về không thể nào giải thích với vợ được” Hạ Chí nở nụ cười: “Cũng phải” Hà Lý nhắc nhở: “Đúng rồi, hôm qua ăn được nửa buổi thì Nguyễn tổng tới
Anh ấy nói rằng công việc tiếp theo đều do bọn họ làm, chúng ta làm đến hôm nay thôi, sáng mai rút lui” Hạ Chí: “Thật sao? Vậy thì tốt quá, em vẫn thấy Hàng Châu của chúng ta tốt hơn, Đô Thành khô hanh quá”
Hà Lý hắng giọng và nói: “Đúng vậy, bên ngoài băng tuyết ngập trời, cả ngày ở trong phòng có máy sưởi, cuống họng anh cũng khô đến khó chịu”
Ra khỏi khách sạn, xe cộ trên đường rất đông, mặt đường gần như không nhìn thấy tuyết đọng, lốp xe cán lên trên là tan thành nước ngay
Nhưng hai bên đường thì không giống vậy, rất nhiều người đang cầm xẻng lớn dọn dẹp, những ụ tuyết trong góc đen như mực trông rất bẩn, hoàn toàn mất đi vẻ đáng yêu của những bông tuyết trắng vào lúc sáng sớm
Hà Lý: “Nếu là Hàng Châu thì chẳng thấy được bóng dáng tuyết đọng là gì, chỉ có ở thủ đô nên mới biết đêm qua có tuyết rơi”
Hạ Chí: “Đúng vậy, nhưng mà sau khi tuyết rơi thì thời tiết rất tốt, ít nhất có thể nhìn thấy trời xanh mây trắng”
Khách sạn ở rất gần Tập đoàn Viễn Đại, bọn họ vừa tán gẫu vừa đi, rất nhanh đã đến nơi
Chờ thang máy đi từ gara tầng hầm đi lên, cửa vừa mở, bên trong chỉ có một mình Nguyễn Tân đứng đấy, muốn bỏ qua cũng khó
Nguyễn Tân chủ động chào hỏi họ: “Quản lý Hà, Tiểu Hạ, chào buổi sáng” Hạ Chí nghe cách xưng hô này thì rất đỗi khó chịu, nhưng cũng lịch sự đáp lại: “Nguyễn tổng, xin chào” Hà Lý vui vẻ bước vào thang máy, thỉnh thoảng bắt chuyện với Nguyễn Tấn: “Bình thường Nguyễn tổng cũng đến sớm vậy à?” Nguyễn Tân nhìn đồng hồ trên tay và nói: “Hôm nay sớm mười phút, mặc dù có tuyết, nhưng xe khá ít
Hai người ở khách sạn có quen không?” Hà Lý vuốt cuống họng và đáp: “Nóng trong người rồi” Nguyễn Tân nở nụ cười: “Ha ha ha, vất vả cho hai người” Hạ Chí đứng ở bên cạnh nghe hai người trò chuyện, mãi đến lúc Nguyễn Tấn ra khỏi thang máy đi vào phòng làm việc của anh, cô cũng không xen vào một câu
Hà Lý nói: “Tiểu Hạ, sao cô không nói chuyện? Nguyên tổng luôn luôn là người hiền hòa, hẳn là cô nên tiếp xúc thử” Hạ Chí vênh mặt lên tỏ vẻ kênh kiệu: “Cần thiết đến vậy sao?”
Hà Lý khuyên nhủ: “Cô đấy, cuối cùng vẫn là người còn trẻ, thân cận với người ta một chút không phải việc gì xấu” Hạ Chí lắc đầu, hời hợt nói: “Tôi cảm thấy không cần thiết
Tôi cũng không phải là người làm việc dưới tay anh ấy”
Hà Lý: “Nguyễn tổng luôn là một người có chủ kiến, cô có quan hệ tốt với anh ấy thì sau này dự án của chúng ta với Viện Đại sẽ do cô phụ trách
Cô còn sợ không kiếm được tiền hay sao? Phần trăm trích ra từ dự án còn cao hơn tiền lương nửa năm của cô đó”
Hạ Chí: “Quản lý Hà, tôi là nhân viên giấy tờ, không phải là nhân viên sales”
Hà Lý: “Cô còn trẻ, suy nghĩ vẫn rất cố chấp, xem như tôi chưa nói gì đi” Anh ta nghĩ, có lẽ trước đây Hạ Chí không vui khi làm việc ở Hoa Mậu cũng bởi vì đi theo con đường sales này chăng? Có vài người được trời phú để phù hợp đi theo ngành sales, mà một số ít người, sinh ra đã không phù hợp
Có lẽ Hạ Chí là người sau
Trong lúc làm việc, Hạ Chí đến phòng giải khát rót nước, ba nhân viên nữ cũng ở đó, các cô ấy đang buôn dưa lê
Ba người đàn bà thành cái chợ, ở nơi có nhân viên nữ, mãi mãi không thể thiếu tin đồn linh tinh
Nhân viên nữ A: “Ôi, hai người có thấy Chu tổng không? Thật xa tôi đã nghe thấy mùi nước hoa, ăn mặc lòe loẹt như vậy, ý đồ quá rõ ràng” Nhân viên nữ B: “Không phải sao, ai cũng biết cô ta thích Nguyễn tổng” Nhân viên nữ c: “Nguyễn tổng của chúng ta chẳng nhìn lọt mắt cô ta đâu
Mỗi lần Nguyễn tổng quen bạn gái, đều không phải là mẫu người giống cô ta”
Nhân viên nữ A: “Cũng đúng, ánh mắt Nguyễn tổng cao, ít nhất cũng phải toát lên thần thái mỹ nhân giống con gái của Đỗ tổng thì mới xứng
Hai cô còn nhớ rõ hình ảnh Nguyễn tổng và cô Đỗ bên cạnh nhau trong cuộc họp hàng năm lần trước không? Ôi chao, cả quá trình đều bay tim đầy trời”
Nhân viên nữ B: “Đúng đó đúng đó, bên cạnh Nguyễn tổng không bao giờ thiếu phụ nữ đẹp, lần xã giao trước dẫn theo một sinh viên nữ ngây thơ xinh đẹp, nghe nói là hoa khôi của Đại học B” Nhân viên nữ c: “Đúng đúng, dù sao cũng không tới lượt Chu tổng, cô ta chỉ một bà gái ế, tự ra vẻ thanh cao, không coi ai ra gì
Bết bát nhất chính là cô ta còn không biết khuyết điểm của mình ở đâu, luôn cảm thấy mình tốt nhất”
Bọn họ vẫn đang trò chuyện, Hạ Chí đã không nghe nổi nữa, cô khẽ cười, nghĩ thầm, ha, xem ra một năm qua anh sống rất thoải mái, bên cạnh không bao giờ thiếu người đẹp phải không, nên đêm qua muốn “ôn chuyện cũ” với cô ư?! Đổ tôi!
Ngay ở khúc ngoặt, cô quay người lại, Nguyễn Tân đi tới ở phía đối diện, hai người trùng hợp chạm mặt
Hạ Chí lộ ra vẻ mặt khinh bỉ không che giấu chút nào, cộng thêm sự chán ghét, hung dữ lườm anh
Nụ cười ấm áp trên mặt Nguyễn Tân cứng lại, anh đưa ánh mắt hỏi cô, sao thế? Hạ Chí trừng anh rồi quay người đi thẳng vào phòng họp, không muốn nhìn anh dù chỉ một giây
Công việc hôm nay không nhiều lắm, nhưng cũng coi như phong phú
Trợ lý Thẩm biết ngày mai họ phải đi, thể là chủ động đưa ra đề nghị dẫn mọi người đến phố ẩm thực ăn cơm
Phố ẩm thực ở Đô Thành nổi tiếng gần xa, Hạ Chí đã nghe nói từ lâu
Đối với một người sành ăn như cô, điều này đúng là một sự hấp dẫn không hề nhỏ
“Tiểu Hạ, cô đừng nói là không đi nữa đấy, mất hứng lắm đó” Hạ Chí mỉm cười, vui vẻ đồng ý: “Đi chứ, đương nhiên đi, có chỗ ăn ngon tất nhiên không thể thiếu tôi” Trợ lý Thẩm: “Được, vậy để tôi sắp xếp, bảo đảm mọi người sẽ hài lòng”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com