Hạ Chí dậy trước, nhìn anh còn nhắm mắt ngủ nên cũng không để ý đến anh
Cô ra ngoài rửa mặt, nấu bữa sáng
Thầy Nguyễn Tấn trong phòng vẫn chưa thức dậy nên hơi tò mò, cho đến bây giờ anh không phải là người nằm ì ạch trên giường
“Tân.” Hạ Chí đến bên giường: “Ăn sáng thôi, sáng nay có cuộc họp, đừng đến muộn, Tân?” Hạ Chí cúi người xuống, thấy anh khác lạ nên đưa tay sờ trán của anh: “Anh bị sốt rồi, Tân, Tân? Nghiêm trọng không? Anh đang phát sốt.” Nguyễn Tấn mở mắt một cách khó khăn và hỏi: “Mấy giờ rồi?” Há miệng là thấy khó chịu, trong cổ họng giống như bị gai đâm, giọng nói cũng khản đặc, mở mắt2đã choáng như trời đất quay cuồng
“Gần tám giờ rồi, nếu không anh xin nghỉ phép ở nhà đi?” “Không cần, hôm nay phải sắp xếp chuyên tổng kết cuối năm, rất quan trọng, em lấy quần áo giúp anh.” Nguyễn Tấn gắng gượng rời giường
Hạ Chỉ lo lắng hỏi: “Ôn chứ? Nếu không thì đừng gắng gượng?”
“Được.”
Sau khi rời giường, Nguyễn Tấn miễn cưỡng ăn sáng rồi đi làm
Hạ Chỉ lái xe, anh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, khoanh tay trước ngực, lạnh đến mức cả người đều run lên.
Hạ Chỉ nhìn dáng vẻ ốm đau của anh thì lòng rất đau, cô nói: “Thời tiết trở lạnh, hôm qua điều hòa trong hội trường mở cao quá, ra bên ngoài lại lạnh nên dễ bị9bệnh nhất.”
Nguyễn Tấn xoa ẩn đường và thều thào nói: “Ừ, vẫn không thể thích nghi với mùa đông ở đấy.”
“Đợi chút nữa họp xong thì đến bệnh viện khám thử, đừng cố quá
Nhưng cho tới bây giờ em vẫn chưa thấy anh bị bệnh đấy.” Nguyễn Tấn cười nhạt: “Cảm vặt thôi, đừng căng thẳng thể
Uống thuốc là khỏi, lần trước em bị sốt mua thuốc có còn không?” “Có, ở phòng làm việc, lát nữa em đưa cho anh.”
“Ừm.”
Trong phòng làm việc, Nguyễn Tấn và Hạ Chí một trước một sau đi vào công ty, Nguyễn Tấn cúi đầu đi ở phía trước, lên thẳng lầu hai, các đồng nghiệp chào hỏi anh, anh cũng chỉ gật đầu ra hiệu
Hạ Chí ở phía sau, nhìn bóng lưng của6anh, trong lòng rất lo lắng
Vụ Đan Đan: “Chị Hạ Chí, chị và Nguyễn tổng đi chung à?” “Hả? Ừ, gặp nhau trong thang máy
Hôm nay Nguyễn tổng hơi khó chịu trong người, chúng ta chuẩn bị họp sớm một chút, họp xong để anh ấy nghỉ ngơi.” “Dạ, được.” Trong cuộc họp thường kỳ, mọi người đều đến đông đủ
Nguyễn Tấn cảm thấy cơ thể càng ngày càng nặng nề, giọng nói cũng càng ngày càng yếu, nhưng anh vẫn cố kiên trì
“Còn cái này...” Nói đến đây, Nguyễn Tấn ngừng lại, dùng tay đỡ trán, mắt cũng nhắm lại
Mọi người đồng loạt nhìn về phía anh, Đường Tư Điềm đứng bên cạnh lo lắng hỏi: “Nguyễn tổng, không sao chứ?” Nguyễn Tân phất tay: “Không sao, tiếp tục.”0Cuộc họp thường kỳ kéo dài hơn hai tiếng, Nguyễn Tấn nói một chút rồi ngừng, nhưng vẫn gắng gượng nói xong
Cuộc họp kết thúc, mọi người kéo nhau ra khỏi phòng họp
Hạ Chí im lặng chờ ở phía sau, cô rất lo lắng cho sức khỏe của Nguyễn Tấn.
Nguyễn Tấn thu dọn tài liệu và đứng lên, đột nhiên mắt tối sầm lại, anh nhanh chóng chống tay lên bàn.
“Tân, anh không sao chứ?” Hạ Chỉ đỡ lấy anh.
Nguyễn Tân nhắm mắt lại, cố gắng điều khiển bản thân, nhưng mà chóng mặt đến mức không thể điều khiển được, trời đất quay cuồng choáng váng: “Anh...” Anh mới mở miệng thì hoàn toàn không đứng vững nữa, cả người mất sức ngã vật xuống
“A!” Hạ Chí hoảng sợ,7theo bản năng kéo anh, nhưng không giữ chặt, cô ngồi xuống vỗ mặt của anh: “Tân, Tân...” Mặt của anh rất nóng, anh đang sốt cao: “Tân..
Anh sao vậy?” Cửa phòng họp mở ra, đồng nghiệp thầy Nguyễn Tấn té xỉu thì ồn ào quay lại
“Cần gọi xe cứu thương không?” “Nguyên tổng sao thế?” Sự lo lắng và tiếng hỏi thăm của các đồng nghiệp vang lên
Nguyễn Tấn mở mắt, thở chậm một hơi, nhờ Hạ Chỉ đỡ dậy và ngồi xuống, anh nói yếu ớt: “Không cần, mọi người tiếp tục làm việc, Hạ Chí đưa anh đi bệnh viện.” Vu Đan Đan chủ động nói: “Em đưa, em đưa cho.” Hạ Chỉ đỡ Nguyễn Tấn đứng dậy, Nguyễn Tân nói: “Tất cả mọi người đi về làm việc.” Anh không thèm để ý đến yêu cầu của Vu Đan Đan, nhờ Hạ Chỉ đỡ đi hướng về phía cửa.
Vu Đan Đan cắn môi và đành phải thối.
***
Ở bệnh viện, Nguyễn Tấn sốt cao 39 độ
Bác sĩ tiêm cho anh một mũi hạ sốt, nhưng trong thời gian ngắn sẽ chưa hạ sốt được
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Nguyễn Tấn đang nằm và nhắm chặt hai mắt, phía dưới trải một lớp đệm băng, trên trán chườm túi nước đá, nhưng cơ thể anh vẫn nóng rực như cũ.
Hạ Chỉ canh ở bên giường anh, không dám rời mắt khỏi anh dù chỉ một giây
Trận sốt cao này kéo dài đến buổi tối, Nguyễn Tấn vẫn chưa tỉnh, Hạ Chí cũng không hề rời khỏi
Thần kinh căng thẳng, không dám thư giãn chút nào
Màn đêm buông xuống, nhiệt độ bên ngoài rất thấp, trong phòng bệnh khá ấm áp, trên tấm kính của cửa sổ có một màn sương mù đọng lại, hơi nước ngưng tụ thành dòng nước, rơi xuống từng giọt
Y tá đến đo nhiệt độ cơ thể xem nhiệt kế: “Ồ, cuối cùng anh ấy đã hạ sốt, 38.3 độ
Có thể lấy đệm bằng ra rồi, tiếp tục chườm túi nước đá
Một tiếng sau tôi sẽ đến do lại, hạ xuống 38 độ thì có thể không cần chườm đá nữa.” Hạ Chỉ cũng thở phào nhẹ nhõm, cô hỏi: “Y tá, vậy khi nào anh ấy có thể tỉnh? Anh ấy đã hôn mê một ngày rồi.” “Đừng lo lắng, hết sốt là không sao rồi
Bị sốt cũng rất mệt người, anh ấy chỉ cần nghỉ ngơi nhiều thôi.” “Ừm, cảm ơn.” Rút đệm bằng ra, Nguyễn Tân cũng có tri giác, y tá vừa đi, anh đã từ từ mở mắt: “Tiểu Chí.” Anh khẽ gọi
Hạ Chỉ rất nhanh nở nụ cười, vành mắt cũng đỏ lên: “Cuối cùng anh cũng tỉnh, làm em sợ muốn chết, còn chóng mặt không?” “Không chóng mặt, chỉ hơi lạnh, Vừa rồi anh nằm mơ anh bị nhốt trong hầm băng.” “Bởi vì vừa rồi cho anh nằm đệm bằng đấy, vừa rút đi
Anh cảm thấy khá hơn chút nào không? Anh mệt không? Có đói bụng không?” Nguyễn Tấn nhẹ nhàng cười và dửng dưng nói: “Anh rất khỏe, đừng lo lắng.” “Anh vẫn chưa hết sốt hẳn đầu, y tá nói, vẫn tiếp tục chườm túi nước đá, một tiếng sau đến đo nhiệt độ cơ thể hạ xuống thì không sao.” Nguyễn Tấn thấy gương mặt cô tràn đầy vẻ mệt mỏi, nắm thật chặt tay cô và nói: “Vất vả cho em, anh không sao.” “Đúng rồi, lúc chiều điện thoại di động anh vang lên, số không lưu, em giúp anh nhận, đối phương là đàn ông, tìm anh
Em nói tình hình của anh, anh ấy cũng không nhớ em nhắn lại anh gì rồi cúp máy.” “Số không lưu?” Nguyễn Tân nhíu mày: “Lấy điện thoại cho anh xem thử.” Hạ Chỉ đưa điện thoại di động cho anh, còn nói: “Cũng không biết anh ấy có chuyện gì, ngày mai anh gọi điện thoại lại cho anh ấy đi.” Nguyễn Tấn nhìn nhật ký gọi điện một lát, là số điện thoại thư ký của ba anh, anh nói: “Ừ, anh biết rồi.”
*****
Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Tân xuất viện về nhà nghỉ ngơi, mặc dù cơn sốt cao đã hạ, nhưng cơ thể vẫn rất yếu
“Anh ở nhà nằm một mình được không? Em không có lý do xin phép nghỉ, sợ đồng nghiệp hiểu lầm, nên em phải đi làm.” Nguyễn Tấn ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý: “Cũng được, về sớm một chút, nếu mệt thì nói với Đường Tư Điềm, tìm cớ ra ngoài rồi trở về nghỉ ngơi.” “Vâng, anh có việc thì gọi điện thoại cho em.” “Được, em cẩn thận.”
“Dạ.”
Hạ Chí vừa đi, Nguyễn Tấn nhìn đồng hồ, chín giờ đúng
Trong phòng bật điều hòa, rất khô, cuống họng rất khó chịu
Anh uống thuốc nổi uống nước, đổ đầy nước nóng vào ly giữ nhiệt, lúc này mới quay lại phòng ngủ nghỉ ngơi
Anh đặt ly giữ nhiệt ở đầu giường, khá tiện, sau đó vén chăn lên nằm xuống giường
Trận sốt cao này khiến cơ thể anh yếu đi thấy rõ, anh vẫn không có sức lực gì
Tất cả đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này anh mới không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại về nhà
“A lô, mę.” “Con trai, sức khỏe con thế nào? Mẹ đang định gọi điện thoại cho con.” “Miệng Tiểu Trần nhanh thật đấy, con không sao, hôm nay xin nghỉ” “Haiz, con đấy, không quan tâm sức khỏe gì cả
Con trai, trở về đi, ít nhất trở về có ba mẹ chăm sóc cho con, dù sao cũng tốt hơn một mình ở bên ngoài chịu khổ.” “Mẹ, con ở đây để làm việc.” Trịnh Ngọc Thục hạ thấp giọng và nói: “Con trai, con thành thật nói cho mẹ, có phải con có bạn gái ở Hàng Châu đúng không?” “Đừng đoán mò.” “Con đừng giấu mẹ, ba con đã điều tra rõ ràng, con bé tên là Hạ Chỉ, là nhân viên ở công ty của con, đúng không? Hôm qua Tiểu Trần gọi điện cho con, người bắt máy chính là cô ấy, đúng không?” Nguyễn Tấn bất mãn nói: “Sao Tiểu Trần lại nhiều chuyện như thế!” “Đừng trách Tiểu Trần, cậu ấy cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi
Tấn, ba con đã điều tra thông tin của cô bé kia rất rõ ràng, ông ấy rất tức giận!” Đây là điều Nguyễn Tấn lo lắng nhất, anh nói: “Ba muốn thể nào?” “Không phải ba con muốn thể nào, là con muốn thể nào
Con trai, con nói với ba con làm hết năm nay sẽ về, chẳng lẽ là qua loa với ông ấy à?” Nguyễn Tấn càng nhíu mày chặt hơn: “Không có.”
“Mẹ đã báo trước với con để phòng ngừa, nếu con dám qua loa với ba con, chuyện gì bà con cũng làm được
Con trai, con quen bạn gái ở bên đó cũng rất bình thường, mẹ không phản đối
Nhưng cuối cùng con vẫn phải trở về kết hôn với Thẩm Giai Dĩnh, hiểu không?”
Nguyễn Tấn không dám gật bừa: “Ba mẹ không hỏi ý kiến của con đã quyết định việc hôn nhân này, không phải qua loa quá sao?!” “Chẳng lẽ con còn muốn bàn chuyện cưới hỏi với cô gái nông thôn kia à?” Trịnh Ngọc Thục hỏi ngược lại: “Trong nhà cô ấy có một đứa em như vậy, đây là một gánh nặng cả đời đấy, con đừng có mà lội vào vũng nước đục đó, có nghe hay không?” “...” Nguyễn Tấn không phản bác được, ngay cả mẹ anh cũng biết, đừng nói chi là ba anh
Anh hít sâu một hơi và hỏi nghiêm túc: “Mẹ, ba sẽ không làm gì cô ấy đúng không? Mẹ giúp con khuyển ba được không? Cô ấy vô tội, con không muốn gây tổn thương cho cô ấy.”
“Ừ, ba con tức giận thì tức giận, nhưng cũng hiểu con, không thì ông ấy sẽ không ngồi bất động như vậy
Con trai, chỉ cần con có thể về nhà đúng lời hứa, ba con sẽ không làm gì cả, mẹ bảo đảm với con.”
“Được...” Nguyễn Tấn bất đắc dĩ nói: “Cuối năm chắc chắn con sẽ về.”
“Con bị bệnh, là cô bé kia chăm sóc cho con?”
“Vâng, bình thường đều do cô ấy chăm sóc cho con, cô ấy là cô gái tốt nhất mà con từng gặp.” Trịnh Ngọc Thục nghe thế thì im lặng vài giây, còn nói: “Con trai, đừng hi vọng
Con và cô bé đó là không thể đâu
Ba con sẽ không đồng ý, đối nghịch với ba con, con chỉ gây tổn thương cho bản thân, cũng làm tổn thương cô bé đó.” Nguyễn Tân không kiên nhẫn được nữa, anh nói: “Mẹ, con biết..
con nhức đầu lắm, muốn ngủ.” “Được được được, con nghỉ ngơi đi, tự chăm sóc mình cho tốt.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Nguyễn Tân nhắm mắt lại, cơ thể không thoải mái, trong lòng càng khó chịu gấp nhiều lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com