Trong chuyện Lục Thi Vũ, có trận ốm đó, lẽ dĩ nhiên Nguyễn Tấn phải khách sáo với cô ta một chút
Mà Hạ Chí lại đa nghi và mẫn cảm, hay ghen
Thấy Nguyễn Tấn nhiều lần hẹn với Lục Thi Vũ, cô hận không thể xông đến nói cho cô ta biết bệnh viêm dạ dày cấp tính của cô ta do cô gây ra.
Buổi tối, Hạ Chỉ nằm trên đùi Nguyễn Tấn xem phim, Nguyễn Tấn cầm iPad đọc tin tức
Chợt điện thoại rung lên, có tin WeChat,
Hạ Chí nói: “Nhất định là Lục Thi Vũ
Nói nhanh, cô ta tìm anh làm gì?”
Nguyễn Tấn nhìn điện thoại rồi nói: “Cô ta hẹn anh mai đi ăn cơm Tây, hỏi anh có rảnh không.”
Hạ Chí tức giận nói: “Không rảnh, anh nói anh2phải ăn với em”
“Từ chối cũng được nhưng không thể cứng rắn, phải uyển chuyển một chút, nói mai có việc khác là được.”
Nguyễn Tấn, có phải anh rất hưởng thụ cảm giác được phụ nữ theo đuổi không? Có một người phụ nữ là CEO theo đuổi mình làm anh thấy rất có cảm giác thành tựu phải không?”
Nguyễn Tấn gõ chữ trên điện thoại di động, thuận miệng đáp: “Em nghĩ nhiều rồi.” Nhưng Hạ Chí lại trở nên tích cực, cô ngồi dậy, nghiêm túc nói: “Em biết em sai rồi, em không nên thêm lung tung trong cà phê của cô ta
Nhưng em không muốn anh vì chuyện này mà cảm thấy thiếu nợ cô ta
Anh như vậy làm em khó chịu, cứ như em tự gây chuyện vậy.”9Nguyễn Tấn không nể tình nói: “Em tự gây ra mà.” “Anh...” Hạ Chí mếu máo nói: “Anh mà nói như vậy là em giận đó.” Nguyễn Tấn gửi tin nhắn từ chối đi rồi mới nghiêm túc nhìn Hạ Chí, anh nói: “Được rồi, đừng nghịch
Tuần sau ký hợp đồng với cô ta rồi
Kỷ xong là mọi chuyện suôn sẻ
Nhưng trước khi ký hợp đồng, vì công ty cũng tốt mà vì chuộc tội giùm em cũng tốt, anh đều không thể làm quan hệ của anh và cô ta căng thẳng, biết chưa?” Hạ Chí không nói nổi nữa, cô muốn cãi cũng không được, bởi vì phải lấy lợi ích công ty làm trọng, cũng vì trò đùa dai của mình làm người ta phải vào bệnh viện
Nguyễn Tấn thở6dài, kéo cô nằm xuống đùi mình: “Xem phim đi, đừng làm rộn.” Hạ Chỉ cảm thấy cực kỳ tủi thân, bây giờ câu anh thường nói nhất là “Đừng làm rộn”, cứ như cô vô cớ gây rối không bằng
Cô bỗng nói: “Tân, hay là chúng ta công khai quan hệ đi.”
“Bây giờ không phải lúc.” “Lúc trước anh nói không sao mà, sao giờ lại không phải lúc rồi?” Nguyễn Tấn không kiên nhẫn: “Em thích cũng được, nhưng mà đợi ký hợp đồng với Lục Thi Vũ xong, em muốn công khai khi nào thì tùy em
Được rồi, xem phim của em đi.” Hạ Chí cắn môi, lòng càng cảm thấy tủi
Cô biết Nguyễn Tấn không sai nhưng đâu cần phải dữ thể chứ?
Buổi trưa, Hạ Chỉ tâm sự với0Đường Tư Điểm ở chỗ cũ
Thấy Hạ Chí thở dài nhiều lần, Đường Tư Điểm không khỏi quan tâm hỏi: “Sao thế? Đã bàn xong hợp đồng với Hoa Mỹ rồi, cậu phải vui mới đúng chứ?”
“Nhưng chưa ký mà.” “Chỉ là vấn đề thời gian thôi
Sao thế, lại cãi nhau với Nguyễn tổng phải không?” Hạ Chí cực kỳ phục cô: “Tư Điềm, mắt cậu chuẩn thật đấy
Không phải bọn tớ cãi nhau, nhưng tớ cảm thấy anh ấy không quan tâm tớ như trước nữa.” Đường Tư Điềm cười: “Lo được lo mất, mẫn cảm nghi ngờ là bệnh chung của phụ nữ khi yêu
Không khéo, cậu lại dính bệnh này.” “..
Thế tử phải làm sao?” “Hết cách rồi, chỉ có thể tự mình giải quyết.” Dường như Hạ Chí đã7quyết tâm: “Tư Điềm, cậu giới thiệu công việc cho tớ đi, tớ muốn công khai quan hệ của bọn tớ.”
“Nghĩ kĩ rồi hả?”
“Ừ, nghĩ kĩ rồi.”
“Được, có gì tớ báo cậu.”
***
Một tuần sau khi ký xong hợp đồng với Hoa Mỹ, Nguyễn Tấn lập công lớn cho công ty nên không thể thiếu được tiệc chúc mừng
Dương Thâm đặt một phòng VIP cao cấp, một phòng hai bàn, mấy lãnh đạo lớn nhỏ trong công ty đều có mặt, bên Hoa Mỹ cũng có nhiều người đến, toàn là nữ
Dương Thâm: “Người đẹp Lục à, xem ra sau này hai công ty chúng ta nên gặp nhau nhiều hơn, cũng coi như giải quyết chuyện hôn nhân đại sự của nhân viên, cô thấy sao?”
Lục Thi Vũ nở nụ cười và nói đùa: “Tôi cũng đang có ý đó
Ôi ôi, các vị lãnh đạo, các vị xem đi, mấy cô gái dưới tay tôi đều là những phụ nữ mạnh mẽ có thể chống một nửa bầu trời đấy
Cười về nhà không chỉ giúp xử lý việc trong nhà gọn gàng và ngăn nắp, mà còn có thể chia sẻ mặt kinh tế với các vị nữa.”
Sau đó Lục Thi Vũ giới thiệu từng người: “Đây là Giám đốc trung tâm phát triển Trương Giai Đình, đây là Giám đốc bán hàng Quách Thế Anh...”
Đường Tư Điềm ngồi bàn bên cạnh nói nhỏ với Hạ Chí: “Đây là tiệc chúc mừng hay ngày hội mai mối vậy? Mấy tên đàn ông độc thân của công ty chúng ta đều bị cô ta câu đi hết, thế mà được chắc??? Hạ Chí cười: “Đúng thế, chính chúng ta còn không đủ dùng mà bọn họ còn tới tranh giành.”
Đường Tư Điềm nhìn Lục Thi Vũ, lại nhìn Nguyễn Tân rồi nói: “Hạ Chí, cậu phải giữ chặt Nguyên tổng đó
Khi thể của CEO bọn họ dào dạt thế kia, khó đối phó đây
Cậu nghe cô ta nói chuyện đi, nũng nịu mềm như bông, đàn ông thích kiểu đấy lắm, muốn từ chối cũng khó à.” “Anh ấy sẽ không thế, tớ tin anh ấy.” Hạ Chí đảm bảo
Đường Tự Điềm nhìn cô chòng chọc, nhìn tới mức cô chột dạ: “Cậu làm gì thế? Anh ấy không phải người đó, thật đấy.” “Ôi trời đất ơi, theo tớ thấy cậu là người nói một đằng làm một nẻo đấy
Sốt ruột thì nói đi, giấu giếm với tớ làm gì?” Hạ Chỉ cười khổ, vẻ mặt cũng rất bất đắc dĩ, cô đè thấp giọng nói: “Dù sao cũng chưa công khai quan hệ mà, nếu công khai, Lục Thi Vũ sẽ không có ý đồ xấu với anh ấy nữa đâu.” “Thế thì cậu sai rồi, có vài người phụ nữ không quan tâm cậu có độc thân hay không
Đừng nói có bạn gái, cho dù đã kết hôn thì chỉ cần cô ta thích, cô ta sẽ theo đuổi thôi.” Đường Tư Điểm nói: “Tớ xem như đã hiểu biết cậu thêm rồi, nếu không cảm thấy có nguy cơ, chắc chắn cậu sẽ không sốt ruột muốn công khai, tớ nói đúng không?”
Hạ Chỉ phục năng lực nhìn thấu mọi chuyện của Đường Tư Điểm sát đất.
Đường Tự Điểm còn nói: “Nhưng tớ cảm thấy vấn đề của hai người vẫn tồn tại cho dù có công khai, công khai tình yêu cũng không phải là cách giải quyết
Cậu thì yêu quá sâu đậm, tất cả sự chú ý đều đặt vào anh ấy
Anh ấy lại là người quen biết rộng rãi, sẽ khó chịu nhất kiểu người trông chừng anh ấy chặt chẽ như cậu
Nói tóm lại, cấp độ của cậu không đủ
Cậu đó, bây giờ cậu bị anh ấy ăn sạch, sau này cậu sẽ chịu khổ thôi.” Hạ Chỉ cảm thấy Đường Tự Điểm nói rất có lý
Nhưng mà lý lẽ thì ai chẳng hiểu, có điều đến khi hành động thì lại là chuyện khác.
“Tớ cảm thấy hai người công khai hay không chỉ là thứ yếu, cậu đổi việc mới quan trọng
Duy trì khoảng cách thích hợp để tạo không gian cho nhau, cậu có thể phân tán suy nghĩ một chút, anh ấy cũng sẽ thấy thoải mái hơn, như vậy tốt cho hai người.”
Hạ Chỉ gật đầu: “Mấy hôm nay tớ luôn xem chỗ nào có công việc thích hợp, mỗi ngày ở cạnh nhau, cả anh ấy lẫn tớ đều mệt mỏi.”
Đường Tự Điểm: “Tớ quen một sếp bên Đại Hữu Phong Đầu, trợ lý của anh ta mang thai ba tháng, bây giờ vẫn còn đi làm, qua một thời gian nữa sẽ nghỉ sinh
Anh ta đang tìm người thay thế thích hợp, cậu thấy sao? Muốn thử không?”
“Ba tháng? Vậy còn lâu mới nghỉ sinh mà.” “Ừ, phải chờ thêm mấy tháng nữa, nhưng giai đoạn bàn giao cũng rất quan trọng, cũng cần một khoảng thời gian để làm quen nên cậu có thể sang đó từ bây giờ
Nếu cậu muốn, tớ sẽ nói giúp cậu, lúc nào cũng có thể đi.” Hạ Chí bắt đầu do dự: “Tớ suy nghĩ cái đã, phải bàn với Nguyễn Tân nữa.” “Được, tớ chờ tin của cậu.” Trên bàn, mọi người đều đã bắt đầu uống, nam nữ ngồi đan xen, vừa uống vừa nói chuyện phiếm, trông khá hòa hợp
“Nào, Nguyễn tổng, hợp tác vui vẻ, tôi mời anh một ly trước.” Ánh mắt Lục Thi Vũ nhìn Nguyễn Tấn rất nóng bỏng, mọi người nhìn đều hiểu
Nguyễn Tấn khẽ cụng ly với cô ta, uống một hơi cạn sạch: “Hợp tác vui vẻ.” Bữa tiệc kết thúc, tất cả mọi người đều uống say, không biết ai hô to: “Nguyễn tổng, phải làm phiền anh chăm sóc Lục tổng của chúng tôi rồi
Anh phải đưa cô ấy về nhà an toàn đó.” Sau đó những người khác sôi nổi hưởng ứng: “Đúng vậy, muộn rồi mà về một mình thì nguy hiểm lắm, nhất là cô gái xinh đẹp như Lục tổng.” Hạ Chỉ hơi sửng sốt, sao rồi, uống rượu cùng rồi còn phải ở cùng nữa à?
Đường Tư Điềm khẽ đẩy Hạ Chí: “Nguyễn tổng cũng uống rượu, Hạ Chí không uống, để Hạ Chí lái xe đi.” Hạ Chí choáng váng, cô có bằng lái xe nhưng có bằng và lái được là hai chuyện khác nhau được không? Bằng lái của cô thi từ hồi năm ba đại học, tận bốn năm nay đều không hề sẽ đến vô lăng
“Hạ Chí, em biết lái xe hả?” Nguyễn Tấn hỏi, trước giờ chưa thấy cô lái xe và cũng không nghe nói cô biết lái
Không đợi Hạ Chí trả lời, Đường Tư Điềm đã trả lời: “Biết mà, thi hồi năm ba năm tư gì đấy, chẳng qua không hay lái mà thôi
Lái chậm một chút vẫn được
Hạ Chí, đi lái xe Nguyễn tổng lại đây đi.” Hạ Chỉ bị không trâu bắt chó đi cày, nhưng nếu cô từ chối thì sẽ cho Lục Thi Vũ cơ hội, cô không muốn chuyện của Vu Đan Đan lại xảy ra lần nữa
Sau đó cô cắn răng nói: “Em biết lái, Nguyễn tổng, anh đưa chìa khóa xe cho em đi.” Cô đúng là lấy mạng ra để yêu đương mà
Nguyễn Tân nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn đưa chìa khóa xe cho cô
Đường Tư Điềm kéo Hạ Chí và nói: “Xe tớ cũng đậu bên đấy, chúng ta đi chung đi.” Đi được hai bước, cô nàng lo lắng hỏi: “Biết lái chứ? Không quên chứ?” Hạ Chỉ làm mặt đau khổ: “Bốn năm tớ không sờ đến vô lăng rồi.” “..
Thế, tớ nói cho cậu nhớ kĩ này, đạp phanh khởi động, R để lùi xe, D để dừng xe, cậu còn nhớ chứ?” Thấy ánh mắt không chắc chắn của Hạ Chí, Đường Từ Điểm nói: “Thế cậu nhớ kĩ, cố gắng lái chậm một chút, nhấn nhẹ chân ga, điều khiển tốt thắng xe là được, hiểu không?” Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến bãi đậu xe
Hạ Chí ngồi trên xe run lẩy bẩy, cô hít sâu một hơi để cổ làm mình bình tĩnh, sau đó từng bước một từ từ lái ra khỏi chỗ đậu
Đường Từ Điểm giơ ngón tay cái lên: “Đúng vậy, cứ như thế, cố lên nhé Hạ Chí, cậu có thể mà.” Hạ Chỉ chầm chậm lái xe đến cửa, cả đoạn đường này cô lo lắng không thôi, Nguyễn Tấn cũng lo lắng
Anh hỏi cô mãi: “Em biết lái thật không? Đừng miễn cưỡng.”
“Em biết, hai người lên đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com