Lúc ra ngoài là ánh mặt trời xán lạn, giờ phút này lại là mây mù dày đặc. Kiều Tâm Duy cảm nhận được sự lạnh lẽo dâng lên từ gan bàn chân, chậm rãi xuyên qua toàn thân. Mu bàn tay mới vừa bị nồi ủ làm bỏng kia cũng đã I. lạnh hoàn toàn, lòng cũng lạnh thấu.
Dựa vào điều kiện của Giang Hạo, đích thực có thể thu hút rất nhiều ánh mắt ưu ái của phái nữ. Không phải không có phụ nữ thích Giang Hạo, cố chấp như Thẩm Lộ, dịu dàng như Kỷ San San, kiêu ngạo như Tiểu Chính Dĩnh, điện cuống như Tiểu Thiên Ái, ai mà không yêu sâu sắc hơn hẳn A Nặc?
Nhưng bọn họ đều là người chẳng liên quan gì với cô, còn A Nặc lại là người bạn mà cô coi trọng nhất.
“Có phải tôi không nên có bạn bè hay không?” Kiều Tâm Duy lẩm bẩm, “Lúc trước cậu là người hận Tôn Dung Tuyên nhất, cậu là người bất bình nhất, bây giờ thì sao, giờ là sao? Có phải cậu cảm thấy tôi và Giang Hạo đã ly hôn, cho nên các người làm như vậy sẽ không xúc phạm tới tôi hay không?”
A Nặc lắc đầu, lại một lần nữa gỡ tội thay Giang Hạo, “Là mình, không phải bọn mình. Là mình thôi, không bao gồm Giang Hạo. Nguyên nhân từ một mình mình, cậu đừng hiểu lầm anh ấy.”
Trong lòng Kiều Tâm Duy tức tới nỗi không thể nói nổi. À Nặc càng bênh vực Giang Hạo, cô càng tức giận, “Cậu đủ rồi, không cần nói nữa... A Nặc, tôi nghĩ sau này chúng ta không thể nào làm bạn bè được2nữa rồi, cậu hãy tự trọng đi.”
Thấy cô muốn đi, A Nặc mở miệng níu kéo, “Tâm Duy, mình xin lỗi, hết thảy đều là mình sai.”
Gió quất vào mặt, Kiều Tâm Duy đứng lên, cô hít sâu không khí lạnh rồi nói: “A Nặc, là bạn bè bao nhiêu năm rồi nên tôi hiểu cậu. Nếu cậu không muốn thử tranh thủ, cậu sẽ không cố ý để tôi phát hiện. Bởi vì Giang Hạo không đáp lại cậu, cho nên cậu không cam lòng chứ gì?”
A Nặc cúi đầu, vài lần há miệng, nhưng đều không thốt thành lời.
“Cậu muốn cho tôi cảm thấy một cây làm chẳng nên non, giữa cậu và Giang Hạo từng có một giai đoạn mờ ám, đúng không? Nhưng mà cậu sai rồi, Giang Hạo không phải Kỷ Tiểu Hải, tôi cũng không phải Kiều Tâm Duy trước kia,7tình cảm giữa tôi và Giang Hạo, không phải người ngoài các cậu nhìn thấu được. Tôi và Giang Hạo...” Mũi hơi chua xót, Kiều Tâm Duy mở to hai mắt, để cho gió lạnh làm khô nước mắt đong đầy nơi hốc mắt, “Tình cảm của tôi và Giang Hạo có thể vượt qua thời gian và khoảng cách, có thể vượt qua sống chết. Nếu anh ấy đã chết, tôi sẽ thủ tiết cả đời vì anh ấy. Bởi vì không có ai ưu tú hơn anh ấy, không có ai đối xử với tôi tốt hơn anh ấy.”
A Nặc cũng đứng lên, trên mặt cô ta đã không còn sự lười biếng vừa rồi, mà có thêm vẻ thẹn quá hóa giận, “Cậu yêu anh ấy mà cậu để anh ấy đi chịu chết?” Kiều Tâm Duy cất cao giọng hỏi ngược lại: “Vậy1cậu hiểu anh ấy được bao nhiêu? Cậu cho rằng tôi không muốn giữ anh ấy ở lại nhà bình an sao?” “Mình thấy là cậu không giữ được anh ấy thì có?! Như vậy xem ra, ở trong lòng anh ấy cậu cũng không quan trọng cho lắm!” Giọng của A Nặc càng cao hơn mấy lần.
Kiểu Tấm Duy khẽ cười lạnh, cãi vã cũng được. Rốt cuộc để cô nhìn rõ A Nặc, nhìn rõ ràng người bạn này. Thời gian thật vô tình mà, vô tri vô giác đã thay đổi rất nhiều chuyện, thậm chí cả tình bạn mà cô từng cho rằng có lẽ cả đời sẽ không đổi, cũng có thể trở nên hoàn toàn khác hẳn.
“A Nặc, rốt cuộc là cậu muốn xin lỗi, hay là muốn châm ngòi đây?”
A Nặc ngẩn ra, rất lâu cũng không mở miệng được.7Thực sự là cô ta muốn xin lỗi, nhưng nói mãi lại trở thành trút giận. Ba năm qua, tình cảm bị đè nén trong nội tâm cô ta không thể nào kể ra, cô ta cũng khó chịu.“Lưu Kim Nặc, trước kia tôi rất ngưỡng mộ sự thoải mái của cậu, nói yêu là yếu, nói bỏ là bỏ, nhấc lên được cũng đặt xuống được. Nhưng mà con đường tình cảm của cậu mãi đến giờ vẫn thất bại, sao cậu không tỉnh lại một chút đi? Tình yêu của cậu có bắt đầu từ quan điểm đúng đắn hay không? Hôm nay tôi có thể bị cậu làm ảnh hưởng đến tâm trạng bởi vì cậu là bạn của tôi... Thôi, tôi không muốn cãi với cậu, chẳng có ý nghĩa gì cả, tôi đi đây, về sau đừng gặp mặt nữa.”
Ngồi không đến0mười phút, Kiều Tâm Duy đã cầm túi lên bỏ đi. Hào hứng tới, nổi giận đùng đùng ra về. Lúc xuống đến lầu một, người phục vụ ở quầy pha chế dùng một loại ánh mắt đánh giá nhìn cô, cô cảm thấy cả người đều không thoải mái. Có lẽ bọn họ đều biết bà chủ của họ yêu đơn phương một người đàn ông đã có vợ nhỉ, cô nghĩ. Kiều Tâm Duy ngồi vào xe, hơi ấm trong xe vẫn chưa tan hết. Hôm nay bận cả ngày lại chỉ ăn hai miếng mì gạo, cô bực tức, cô đau lòng. Mất đi một người bạn tâm giao nhiều năm, cũng không khá hơn so với mất đi Giang Hạo.
Cô lấy điện thoại ra, lục số của Giang Hạo, cô xúc động bấm nút gọi đi, “Xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau. Sorry...”
Khi cần anh nhất, cố tình anh lại không ở cạnh bên. Quay đầu lại nhìn tiệm cà phê, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống, biển hiệu sáng ngời, tấm rèm bồng bềnh, còn có những bông hoa nhỏ nhiều màu đong đưa theo gió. Đây là quán cà phê Giang Hạo ra tiền ra sức giúp A Nặc mở, đoạn đường tốt nhất, trang trí tốt nhất, ý tưởng tốt nhất. Kiều Tâm Duy cảm thấy dạ dày hơi buồn nôn, đói đến buồn nôn. Cô mở một chai nước khoáng ra uống ừng ực hai ngụm. Lạnh quá, mỗi ngóc ngách trong trái tim đều lạnh. Hai giờ chiều, Kiều Tâm Duy lái xe tới biệt thự nhà họ Giang, quản gia và thím Lý đều ở đó. Họ là người giúp việc lâu năm của nhà họ Giang, mỗi năm đều ăn Tết ở đây. Nơi này chính là nhà của họ. Tâm Duy, cô tới sớm thế, không phải nói trước bữa tối mới đến được sao?”
“Cháu quét dọn xong là tới đây luôn, nhớ con trai rồi.” “Ha ha, tôi thấy cũng phải, có điều giờ này Hi Bảo và bà chủ đang ngủ trưa, nếu không cô cũng đi ngủ một chút?” “Thím Lý, chả là...” Kiều Tâm Duy hơi ngượng ngùng, “Có đồ ăn không ạ? Cháu vẫn chưa ăn gì.” “Có, tôi nấu mấy cái sủi cảo cho cô nhé? Buổi sáng mới vừa gói, nhân thịt và bắp cải.” “Tốt quá, cảm ơn thím Lý.”
“Cô cũng thật là, bận thể nào cũng phải ăn cơm đúng giờ chứ. Không ăn cơm đúng giờ sẽ bị bệnh dạ dày giống như A Hạo đấy.”
Kiều Tâm Duy cười nhẹ, “Thím Lý, cháu biết rồi, cảm ơn thím.” “Ấy, cô khách sáo với tôi làm gì chứ? Không cần cảm ơn.” Nói không khách sáo, cô đúng thật là không khách sáo, một hơi ăn hai mươi cái sủi cảo. Thím Lý thầy cô ăn hăng say, lại lẳng lặng nấu thêm mười cái, “Còn ăn nữa không? Vẫn còn đó?”“Ăn ạ!” Lý tẩu trợn tròn mắt, “Mười cái đủ không? Không đủ tôi lại bỏ thêm.”
Kiều Tâm Duy cũng ngại, “Đủ rồi đủ rồi, ha ha.”
Thím Lý nói: “Thấy cô gầy như vậy, không ngờ lại ăn rất được. Tôi vốn định để chỗ sủi cảo này đến tối giao thừa mọi người ăn với nhau. Xem ra lại phải gói thêm một ít rồi.”
“ặc, ha ha, vậy cháu giúp thím nhé, cháu không thể ăn chực không làm việc được, dù sao cháu cũng không có việc gì.” “Không cần, cô không có việc gì thì nói chuyện phiếm với ông chủ đi, mấy ngày nay ông ấy đều rầu rĩ không vui trong phòng đọc sách” “Ừm, được ạ.” Vừa ăn vừa nói chuyện, Kiều Tâm Duy lại thuận lợi giải quyết hết mười cái sủi cảo. Cô cảm thấy dạ dày của mình căng sắp nổ rồi. Ba mươi cái sủi cảo mà có thực sự ăn hết, đúng là điên rồi. Trong phòng đọc sách, Giang Chí Trung ngồi trước bàn, đeo kính lão, đang đọc báo. Kiều Tâm Duy bê một đĩa điểm tâm, gõ cửa đi vào, “Ba, thím Lý làm bánh đậu xanh, ba có muốn ăn một miếng không?” Giang Chí Trung: “Con tới lúc nào vậy?”. “Được một lúc rồi ạ, cũng ăn hết một nồi sủi cảo rồi.” Giang Chí Trung chỉ một ngón tay và nói: “Hiếm khi con tới, vào đây ngồi đi.” Kiều Tâm Duy gật đầu, đặt điểm tâm ở trước mặt ông cụ, sau đó ngồi xuống đối diện, “Ba, sao vậy? Tâm sự nặng nề ạ?” Giang Chí Trung cau mày nói: “Cửa đóng kín rồi chứ?” “Dạ, kín rồi.” “Tâm Duy, lời này không thể để mẹ con nghe thấy.” Bên cạnh chính là phòng của họ, nói chuyện phải cẩn thận một chút, “Mấy ngày hôm trước ông Thang gọi điện thoại cho ba.” Trong lòng Kiều Tâm Duy khẽ lộp bộp, ông Thang trong lời ba chồng, hẳn chính là Lữ trưởng Thang mà Giang Hạo hay nói chăng? Cô ưỡn thẳng lưng theo bản năng, dùng ánh mắt dò hỏi. “Trước kia ông Thang là phó tướng của ba, có chuyện gì ông ấy vẫn luôn nhắc nhở với ba. Mấy ngày trước A Hạo đã mang theo ba binh lính, lén lút lẻn vào nước X.” Kiều Tâm Duy không dám thở mạnh, giọng của ba chồng không lớn, tiếng nói còn hơi khàn, cô rất sợ nghe sót điều gì.
“Nếu ở trong biên giới, an toàn của A Hạo có thể bảo đảm. Nhưng khi ra khỏi biên giới, mỗi một giây đều có nguy hiểm.” Kiều Tâm Duy run rẩy hỏi, “Lén lút lẻn vào?” Giang Chí Trung gật đầu.
“...” Cố không rõ điều đó có nghĩa là gì, cũng không biết nên hỏi gì. Trong đầu cô đột nhiên nảy ra một vấn đề, “Ba, quân đội nước ngoài lẻn vào đất nước chúng ta là xâm nhập bất hợp pháp. Vậy A Hạo lẻn vào nước X, liệu người nước X có coi A Hạo là kẻ xâm nhập bất hợp pháp hay không? Ba, con không biết hỏi ba như vậy có đúng hay không, con nghĩ, chắc hẳn ba hiểu ý con.”
Giang Chí Trung im lặng, rất lâu sau, ông thở dài nói: “Hiện giờ trước mặt sau lưng A Hạo đều có địch, thời gian càng kéo dài thì càng nguy hiểm.”
“Có ý gì ạ? Anh ấy đi mấy ngày rồi? Lữ trưởng Thang có báo tin cho ba hay không ạ?”
“Ba ngày, vẫn chưa có tin tức.” Sắc mặt Giang Chí Trung rất kém, trong ánh mắt hỗn loạn mang theo buồn thương vô tận. Sở dĩ ông không kể cho bạn già biết là sợ bà không chịu nổi. Nhưng mà, Kiều Tâm Duy cũng không bị quan như ông cụ, cô nói: “Ba, không có tin tức không phải là tin tức tốt sao? Giang Hạo làm nhiệm vụ, lần nào không phải từ lằn ranh sinh tử bò về, anh ấy đã từng nói, không có tin tức chính là tin tức tốt nhất, con tin tưởng lời anh ấy nói.” Giang Chí Trung lại bảo: “Lần này là A Hạo lẻn vào, dù có xảy ra chuyện, cũng không thể biểu dương.”
“.” Cổ họng Kiều Tâm Duy như tắc nghẹn, nuốt không xuống, nhổ cũng không ra. Cô cắn chặt hàm răng, hai tay siết lại, nắm lấy góc áo của mình. “Nói như vậy, kể cả Giang Hạo có chết, thì một lời khen ngợi cũng không có phải không?” “Ba vẫn đang đợi ông Thang báo tin cho mình, ba ngày rồi, vẫn chưa có tin tức, bọn họ có bốn người, ba ngày không ăn không uống cũng quá sức rồi... Đại khái là ông ấy sợ bộ xương già này của ba không chịu nổi đây.” Hốc mắt của Giang Chí Trung hơi hoe đỏ, kiêu ngạo nói, “Vì nước hy sinh thân mình, đó là quang vinh, có gì mà ba không chịu nổi? Cái gì ba cũng chấp nhận được!” Kiều Tâm Duy hít sâu hại hơi, so với nỗi đau vừa rồi, nỗi đau vào giờ phút này càng thêm sống cuộn biển gầm. Cái gì phản bội, cái gì ngoại tình, so sánh với sự sống chết, đều là cái thá gì chứ?! Mạng sống mới là thứ đáng quý nhất, những thứ khác đều không đáng đếm xỉa tới.
Giang Chí Trung vẫn còn đang thở dài, Kiều Tâm Duy chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm khổ sở như vậy ở ông, cô cảm thấy trong lòng đầy âm u, không sáng sủa lên nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com