Thẩm Ngôn Thanh lắc đầu, “Trưởng phòng, anh đừng trêu tôi. Từ chối một hai lần không thể làm khó được tôi. Nhưng nếu anh ra mặt thì tôi sẽ hết đất diễn ngay. Em gái Trương chắc chắn sẽ chọn anh chứ không chọn tôi.”
Trong tràng cười vang, Thẩm Ngôn Thanh vịn vai Trịnh Đào, nói tiếp, “Nếu2Trịnh Đào đứng ra nói giúp tôi, có lẽ chuyện thành đó. Chuyện vận động hành lang này cần phải tìm một người khó coi hơn mình, mọi người nói đúng không?” Trịnh Đào không để yên, ghét bỏ hất tay anh ta ra và nói, “Dẹp đi, với cái bộ dạng xấu xí này của cậu, tôi còn7không muốn làm bạn cậu nữa là.”
“Ha ha, không phải cậu thừa nhận tôi đẹp trai hơn cậu à?” “Xùy xùy xây.” “ y da, không phải bảo làm bạn gay cả đời à? Cậu đừng bỏ tôi mà.” “Cút ngay, đừng phá hủy hình tượng đàn ông của tôi.” Trịnh Đào cười đến không thẳng lưng được, mọi1người ở cạnh cũng cười nghiêng ngả. Ngày thường công việc của họ rất bận, nhưng ở riêng với nhau khá hợp. Dù sao cũng đã làm việc với nhau một thời gian dài. Kiều Tâm Duy vốn đang lướt tin mới, thấy cảnh này cũng cười rất vui vẻ. Cho dù Giang Hạo ở đâu, dù Giang Hạo7đang làm gì thì cô vẫn phải sống. Chu Tử Duệ thấy không khí không tệ, bắt đầu vào chủ đề chính, anh ta cố ý đứng dậy nói, “Trước hết mọi người nghe tôi nói mấy câu. Có vài chuyện tôi phải làm sáng tỏ một chút.” Chớp mắt, bữa tiệc đột nhiên yên tĩnh, Chu Tử Duệ0cũng cảm thấy hơi căng thẳng. Anh ta cầm ly rượu lên, đầu tiên là mời Kiều Tâm Duy, “Chị dâu, tôi mời chị trước một ly. Trong khoảng thời gian này để chị phải chịu những tin đồn vớ vẩn không cần thiết, là tôi không đúng, tôi chính thức xin lỗi chị.” Thái độ cung kính này làm mọi người hoảng sợ, nhất là Kiều Tâm Duy. “A? Trưởng... trưởng phòng Chu, anh làm gì thế?” Chu Tử Duệ cũng nhẹ ly với cô, “Xin lỗi, tôi uống cạn trước.” Nói xong, anh ta uống cạn ly.
Kiều Tâm Duy cũng đứng dậy đơ người. Mọi người đều đang nhìn, lãnh đạo lớn đột nhiên xin lỗi cô một cách khó hiểu, cô thật sự không biết có nên uống ly rượu này hay không?
Từ từ. Chị dâu? Anh ta gọi cô là chị dâu. Chuyện gì xảy ra thế: Chu Tử Duệ thấy rõ sự khó xử của cô, cũng biết mọi người rất tò mò, vì vậy anh ta nói, “Trước kia khi tôi tham gia quân ngũ đã từng gặp nguy hiểm, suýt chết. Là một quân nhân lâu năm cứu tôi. Mà người đó chính là chồng của chị.”
Mọi người đều như bừng tỉnh. Kiều Tâm Duy ngơ ngác nhìn Chu Tử Duệ. Anh ta dùng mấy chữ “quân nhân lâu năm”, nói rõ trong đó còn có chuyện chưa đề cập.
“Ha, mọi người đừng thấy lạ. Chị dâu không biết chuyện này. Chị dâu, tôi không muốn làm chị hiểu lầm chị được tuyển vì tầng quan hệ này nên mới không nói. Chị yên tâm, tôi xem trọng năng lực của chị nên mới nhận chị vào làm. Chị làm xong thủ tục nhậm chức thì tôi nhìn thấy tư liệu nhân sự của chị, mới biết chị là vợ của người lính cũ đã cứu mình. Tôi và anh Giang đã lâu lắm không liên lạc rồi.”
Chu Tử Duệ nói tiếp, “Chị dâu, lần trước gặp Nguyễn tổng của Viễn Đại ở buổi kí hợp đồng, anh ấy bảo trước kia chị từng làm ở phòng Kế hoạch của Viện Đại, từng phụ trách dự án trung tâm thương mại tổng hợp, còn là trưởng nhóm. Tôi rất vui vì chị có thể chọn Thịnh Thể.”
Các đồng nghiệp nghe xong đều kinh ngạc. Bọn họ đều có cách nhìn mới về Kiều Tâm Duy. Dự án trung tâm thương mại tổng hợp đã trở thành một trường hợp đáng làm mẫu mực trong ngành, không ngờ lại do Kiều Tâm Duy phụ trách.
Kiều Tâm Duy được trầm trồ mà ngại, “Đó là chuyện của bốn năm trước rồi, cũng nhờ lúc đó được Nguyễn tổng tin tưởng. Bây giờ tôi chỉ là người mới bắt đầu lại từ đầu.” Cô nghĩ, về công hay tư, về tình hay lễ, cô vẫn phải đến cảm ơn Nguyễn Tấn mới được. “Cho nên, xin mọi người đừng bàn những lời đồn thiếu muối kia nữa. Tôi thừa nhận tôi hơi thiên vị cô ấy một chút. Nhưng mọi người cảm thấy không nên làm vậy sao? Khi nhà ai thật sự có việc, tôi cũng cho phép nghỉ mà, không phải sao?” Mọi người gật đầu liên tục, mấy đồng nghiệp nữ mở đầu đi đồn bậy thấy rất xấu hổ. Hồng Thi ngồi trong góc, cúi đầu nhắn WeChat, “Chú, báo cho chú một tin quan trọng.” Mọi người nháy mắt với nhau, không hẹn mà cùng đứng dậy mời rượu.
“Tâm Duy, ngại quá, đã hiểu lầm cô.” “Tâm Duy, sau này mọi người đều là bạn, có gì cần giúp cứ nói.” “Tâm Duy, trước kia nhờ cô làm dự án giúp, cảm ơn cô. Sau này còn mong cô chỉ dạy nhiều hơn.”
“Tâm Duy...”
Đồng nghiệp đều mồm năm miệng mười, tranh nhau nói, làm Kiều Tâm Duy thấy cực kỳ ngại. Rượu không thể không uống. Chẳng mấy chốc cô đã choáng váng, ngồi đó ngẩn người.
Nghe tiếng cười vui của đồng nghiệp vang bên tai, nhưng cô cũng không muốn tham gia. Mọi người cười thì cô cười theo. Uống nhiều quá nên bốc lên mặt, cũng bắt đầu đau lòng. Cô vừa cười vừa chảy nước mắt. Cô nghĩ nếu có thể chia sẻ niềm vui này với Giang Hạo thì tốt biết bao. “Tâm Duy, cô sao thế?” Ngồi cùng nhau nên Lý Thiền Vi cảm nhận được sự khác thường của cô.
“Không có gì, không có gì.” Kiều Tâm Duy tìm cớ, “Tôi chầm sai chén, dính phải mù tạt.” Mọi người tin là thật, tiếp tục nói đùa. Lý Thiền Virút hai tờ giấy đưa cho cô. Mù tạt gì chứ, bàn ăn làm gì có mù tạt Kiều Tâm Duy say rượu không xấu thói. Uống say thì yên lặng ngồi đó, nhưng uống say lại dễ lộ nội tâm. Cô ngồi đó mà nước mắt chảy dài, làm thế nào cũng không ngăn được.
Cũng đến lúc tàn cuộc, Chu Tử Duệ muốn đưa Kiều Tâm Duy về nhưng một người đàn ông như anh ta lại không tiện lắm, nên thuận miệng nói, “Lý Thiền Vi, cô không có việc gì khác chứ? Không bận gì thì đưa cô ấy về với tôi, sau đó tôi đưa cô về.”
Đương nhiên Lý Thiển sẽ không từ chối, “Được.”
Trong xe, Chu Tử Duệ lái xe, Lý Thiền Vi ngồi ghế sau chăm sóc Kiều Tấm Duy. Kiều Tâm Duy nhắm mắt lại những nước mắt vẫn chảy lã chã.
Lý Thiến Vi cầm khăn giấy lau cho cô và hỏi, “Kiều Tâm Duy, cô làm sao thế? Tôi biết dạo này mọi người hiểu lầm cô, trong lòng cô thấy tủi thân, nhưng đâu tới mức này? Cô lớn thế rồi còn khóc mãi không ngừng là sao?” “Cứ để cô ấy khóc đi.” Chu Tử Duệ nói, “Khóc được là tốt.”
Suy nghĩ của Kiều Tâm Duy vẫn rất tỉnh táo, uống nhiều rượu quá nên đầu choáng váng, không giấu được nỗi đau trong lòng, nhưng đồng thời cũng không đến mức phát tiết hết tất cả khổ sở ra ngoài. Cô cũng không muốn khóc nhưng không kiềm chế được. Ở ngã tư có xe vượt đèn đỏ, Chu Tử Duệ thắng gấp đột ngột, lúc này làm dạ dày của Kiều Tâm Duy nhộn nhạo. Thừa dịp xe đang dùng, cô đẩy cửa nhảy xuống xe và gục bên vệ đường nôn mửa. Đèn giao thông chuyển xanh, xe sau bấm còi không ngừng. Chu Tử Duệ nói vội, “Cô xuống chăm sóc cô ấy một lát, tôi đi đậu xe ở phía trước rồi quay lại, nhờ cô đấy.” Chỉ với câu “Nhờ cô đấy”, Lý Thiển vi không nói hai lời mà xuống xe theo. Lý Thiền Vi chạy đến cạnh Kiều Tâm Duy, vừa vỗ lưng cô vừa quan tâm hỏi, “Sao rồi? Nôn ra được thì tốt.”
Kiều Tâm Duy nôn ra một đống, nôn xong, cô cũng là đi, ngồi trên vỉa hè xi măng khóc lóc thảm thiết. Lý Thiền Vi khó hiểu, nhưng thấy cô như thế, giọng điệu cũng bất giác trở nên dịu dàng hơn, “Kiều Tâm Duy, đã xảy ra chuyện gì? Cô có thể kể với tôi không?”Tiếp tục khóc. “Bỏ công việc qua một bên, chúng ta có thể ngầm coi như là bạn bè. Nếu trong lòng cô có điều gì không thoải mái thì có thể nói với tôi mà.” Vẫn khóc u như kĩ”. “Cô như vậy về nhà sẽ bị chồng con thấy, không hay đâu. Đừng để chồng cô cho rằng phòng Kế hoạch bọn tôi bắt nạt cô.”
Ai ngờ Kiều Tâm Duy càng khóc thảm hơn, Lý Thiền Vi bị làm cho luống cuống chân tay, chút kiên nhẫn đã xói mòn hết, “Kiều Tấm Duy, cô lớn vậy rồi còn khóc ở vỉa hè như trẻ con là sao? Không thấy mất mặt à?”
Chu Tử Duệ đi tới, cầm theo áo khoác của hai người trên tay, còn có nước khoáng và khăn mặt mới mua ở siêu thị ven đường. Lý Thiền Vi bất lực nhìn anh ta, khẽ nhún vai, “Tôi khuyên rồi mà cô ấy không nghe.”
Chu Tử Duệ thở dài, khoác thêm áo cho cô, đỡ cô đứng dậy, “Chị dâu, dưới đất lạnh, chúng ta về xe đi.” Kiều Tâm Duy khụt khịt, cô áy náy nói, “Xin lỗi, tôi... tôi... hai người kệ tôi đi. Tôi muốn một mình.” Cô muốn tránh né, cơ thể mềm nhũn lại muốn khuỵu xuống nền đất lạnh lẽo. Chu Tử Duệ đột nhiên nói, “Nếu anh Hạo thấy chị như vậy thì sẽ không yên tâm nơi tiền tuyến đâu.”
Kiều Tâm Duy khựng lại, ngơ ngác nhìn anh ta, “Anh biết ư?” Chu Tử Duệ gật đầu, “Tôi biết hết, trước khi đi, anh Hạo có gọi điện thoại cho tôi.”
Lý Thiền Vi đứng ở cạnh, không hiểu họ đang nói gì. Kiều Tâm Duy hỏi, “Trưởng phòng, anh nói thật với tôi đi được không?”
“Vào xe rồi nói. Bên ngoài rất lạnh, vào trong xe rồi tôi nói chi tiết cho chị.”
Sau đó Kiều Tâm Duy được hai người đỡ lên xe.
“Khi còn nhỏ nhà tôi rất nghèo. Học tới cấp ba thì nhập ngũ. Lúc đó anh Hạo là Đại đội trưởng của chúng tôi, tôi là lính của anh ấy. Trong lần huấn luyện dã ngoại đặc biệt, tôi suýt mất mạng, là anh Hạo đã cứu tôi. Vì lý do sức khỏe nên tôi phải rời quân đội. Khi đó tôi rất chán chường, thấy tương lai mịt mờ. Là anh Hạo cổ vũ tôi học đại học, chẳng những thể còn trả tiền học phí cho tôi, sau khi tốt nghiệp còn tìm việc cho tôi. Nếu không có anh ấy thì đã không có tối hôm nay.”
Kiều Tâm Duy sững cả người, thì ra Giang Hạo và Chu Tử Duệ còn có quá khứ như thế. “Mấy năm nay tôi vẫn liên hệ với anh Hạo. Lúc nãy nói vậy trên bàn tiệc chỉ vì không muốn mọi người nghi kỵ. Bởi vì không phải ai cũng hiểu được.”
Chu Tử Duệ nói xong thì tầm mắt chuyển sang Lý Thiền Vi, chị giơ tay lên nói, “Tôi hiểu, tôi thề, sẽ không bao giờ nghi ngờ năng lực của Tâm Duy nữa, cũng không nghi ngờ hai người có quan hệ đặc biệt nữa, tôi xin thề.”
Chu Tử Duệ nhìn chị và nói, “Bình thường thấy cô rất khôn khéo, ai ngờ lúc ngớ ngẩn lại ngốc thế này. Tôi phải xem lại có một lần nữa đấy.” “...” Lý Thiền Vi nghẹn lời, hoàn toàn không biết đáp sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com