Giang Hạo thấy cô không nói gì thì bồi thêm: Vốn định chuyển nhà nhưng em chỉ ở mỗi đây, nơi này lại có ký ức của chúng ta, anh nghĩ hôm nào em về cũng sẽ có chổ ở, nên chỉ đổi cách trang trí chứ không đổi địa điểm, rồi làm theo sở thích của em.
Anh chưa hỏi thì làm sao biết tôi thích gì?
Ha ha, anh hiểu em mà, những thứ em thích điều đơn giản thực dụng, hào phóng sáng sủa giống như anh vậy.
Kiều Tâm Duy dội một xô nước lạnh: “Ai giống anh chứ? Tôi đã bảo là con người rồi cũng sẽ thay đổi mà, hứng thú hay sở thích cũng sẽ thay đổi, tôi đã không còn thích xem phim từ lâu rồi, lúc trước ở cùng nhau, anh có thấy tôi xem phim lần nào chưa?”
Giang Hạo nhìn cô với vẻ mặt vô tội, ánh mắt mang theo chút buồn thảm, nơi anh cố ý thiết kế vì cô thì cô lại bảo không thích nó.
Vì rạp phim gia đình này, anh đã phải đi xem một đống phim làm mình ngủ gật, tìm hiểu và xem chiều thử ở nhà bạn, nghiên cứu các thiết bị âm thanh, dùng rất nhiều đồ cao cấp, bây giờ anh đã2trở thành nửa chuyên gia ở mặt này rồi.
Nhưng một câu “không thích xem nữa” của cô đã dội cho anh lạnh lẽo.
“Còn nữa, trang trí không biết suy nghĩ, cầu thang với tủ toàn là góc nhọn, tay cầm tủ cũng góc nhọn, bây giờ Hi Bảo lớn thì thôi, chứ nếu mà là hồi bé thì nó bò đi khắp nơi sẽ bị thương vì va đập mất. Còn cái thảm kia, đẹp thì đẹp nhưng vừa dễ dính bụi vừa khó giặt, nếu trẻ con chơi trên thảm thì sẽ dính vi khuẩn mất.”
Sự nhiệt tình của Giang Hạo bị sự soi mói của Kiều Tâm Duy làm lạnh dần, anh đờ người, không nói gì được mà cũng không thể đi được, chỉ lúng túng nhìn6cô. Kiều Tâm Duy cũng phát hiện ra mình hà khắc, cô hơi lúng túng: “Nhưng tổng thể cũng được, ít nhất lầu hai không trống trải.” Câu khen này nghe sao chua thế không biết, ngay cả cô cũng nhận ra điều này, cô nghe thấy tiếng thở dài của Giang Hạo.
Có lẽ là do áy náy, có lẽ là do suy nghĩ tiềm ẩn sâu trong lòng, cô chợt nói: “Thế thì xem một chút cũng được.”
Tâm trạng Giang Hạo như ngồi xe đi núi vậy, lúc lên lúc xuống, anh gật đầu: “A được, mở ra là xem được ngay, em thích xem gì thì chọn đi. Anh xuống nhà lấy ít đồ ăn lên, chúng ta vừa ăn vừa xem.” Mở TV lên thì thấy đang3chiếu phim mới, thao tác rất đơn giản, chỉ cần trượt con chuột để chọn, cô ngồi xếp bằng trên tấm thảm, đeo tai nghe, âm thanh rất sống động và sắc nét.
Nghĩ lại, đã nhiều năm rồi cô chưa xem phim gì, trước kia thì bận công việc, sau này lại bận chăm sóc con, lúc nào cũng có việc để làm nên chẳng còn chút thời gian rảnh nào.
Lát sau Giang Hạo cầm ô mai và bánh mì lên, cô cười hỏi: “Ban nãy ăn không no hay sao mà đã ăn bánh mì rồi?”
“Anh chưa ăn.”
Cô ngạc nhiên hỏi: “Chưa ăn à? Sao không nấu cơm? Anh bị đau dạ dày đấy.” Giang Hạo ngồi xếp bằng trên thảm giống cô, cơ thể thả lỏng, anh nói:9“Anh nghĩ em sẽ mời anh vào ăn, ai dè lại chẳng khách sáo chút nào.”
“???” Gì đây, cố ý làm người ta thấy áy náy à? “Haha, không sao, bây giờ anh ăn cũng được. À, phim gì đấy?” “Không biết, bấm bừa thôi.”
Nói xong, dòng chữ “Chú gấu Boonie” xuất hiện, hai người bật cười, Giang Hạo nói: “Ngày mai em có thể xem chung với Hi Bảo, màn hình này đã được thiết kế lại, không làm tổn thương đến mắt đâu.” Nói xong, anh trượt chuột đổi sang phim “Năm tháng vội vã”.
“Đeo tai nghe chứ?” “Không đeo, đeo rồi sẽ không nghe thấy tiếng của Hi Bảo.” Ôi, làm mẹ có khác, cái gì cũng nghĩ cho con.
“Được, hai chúng ta xem phim không tiếng.”4Phim về tuổi trẻ đều mang đến những muộn phiền sầu lo, nhưng bộ phim này không hay như bình luận của mọi người, Giang Hạo không tập trung xem, cứ nhìn Kiều Tâm Duy mãi. Mà Kiều Tâm Duy thì xem không nổi, tuổi trẻ của cô không máu chó và phức tạp như thế, trong thời đại của cô thì vòng bạn bè rất đơn giản, hoàn toàn không giống như vậy có được không?
“Nhìn tôi làm gì? Xem Nghê Ny đi.”“Nghệ Ny là ai?”
Ôi, quên mất Giang Hạo là lão già không biết thần tượng hay phim ảnh gì, cô giải thích: “Nữ chính đó.”
Giang Hạo nói: “Cô ta không đẹp bằng em”. Kiều Tâm Duy vỗ mặt anh, xoay mặt anh vào màn hình: “Xem kĩ vào.” Nhìn một lát Giang Hạo nằm nhoài lên bàn trà, sáp tới gần cô nói: “Ôi, ngày mai anh ra ngoài làm việc, sau đó ghi tên Hi Bảo vào hộ khẩu luôn.” “Được, nhớ rằng nó tên là Kiều Tại Hi.” “Được.” Giang Hạo đồng ý, họ nào thì cũng là con trai của anh, anh biết ba mẹ anh sẽ phản đối nên chưa nói chuyện này cho hai người biết, đợi làm xong hộ khẩu thì nói cho họ sau, hi vọng đó sẽ là niềm vui bất ngờ mà không phải là sợ hãi bất ngờ. Không gian yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kêu từ điều hòa, có lẽ do nóng nên Kiều Tâm Duy thấy mặt mình đỏ bừng, cô ăn một viên ô mai, mềm thơm ngọt ngào, lại hơi lành lạnh, rất ngon.
“Tối Giáng Sinh dẫn Hi Bảo ra ngoài chơi nhé!”
“Tối hôm ấy sẽ đông lắm, không đi đâu.”
“Được rồi, nghe em, vậy tối Nguyên Đán đưa Hi Bảo về nhà anh, để ba mẹ anh gặp cháu trai nhé.”
Kiều Tâm Duy quay đầu nhìn Giang Hạo: “Tôi đang định đưa Hi Bảo sang nhà ba mẹ mình.” Thấy vẻ mặt buồn bã và bất đắc dĩ của Giang Hạo, cô nói: “Buổi trưa đến nhà tôi, buổi tối sang nhà anh. Chiều Giáng Sinh đi sớm, ăn tối ở ngoài rồi về nhà, ra ngoài lâu sẽ lạnh.”
“Được, được.” Giang Hạo cười ngốc: “ô mai thế nào?” “Ừ, ngon lắm.”
“Vậy mai anh mua nữa.” Hai người không xem phim mà nói chuyện: “Đã liên lạc bên vườn trẻ cho Hi Bảo chưa?” “Ừ, liên lạc rồi, bên đó bảo thứ sáu đưa con đến để bọn họ xem xét, cũng để chúng ta xem môi trường của họ, nếu không có vấn đề gì thì thứ hai tuần sau là đi học được.”
“À, được.” Giọng nói càng lúc càng nhỏ, hai người dựa sát vai nhau, ánh đèn TV chiếu rọi làm bầu không khí trở nên mập mờ. “Tâm Duy, hôm nay anh mới biết một chuyện, cảm thấy rất tổn thương.”
“Chuyện gì?”
“Là chuyện của Thủ trưởng Cận, ông ấy bị bắt, tác phong của ông ấy có vấn đề, ba anh bị gọi đi điều tra vì ông ấy, ngày mai anh cũng phải đi. Việc gọi đi kiểm tra chỉ là chuyện nhỏ, điều làm anh cảm thấy tổn thương vì ông ấy là thầy của anh, là tấm gương của anh, nhiều năm nay anh luôn xem lời ông ấy là lẽ sống, nhưng ông ấy lại lợi dụng anh, anh cảm thấy những tin tưởng và kiên trì của mình chẳng còn giá trị gì cả.”
Kiều Tâm Duy thường xuyên thấy Giang Hạo vô lại trong thời gian này, đột nhiên anh nghiêm túc như vậy lại làm cô không quen. “Tâm Duy, em có biết không? Mệnh lệnh để anh tiếp cận Tiêu Thiên Ái, ly hôn để Tiêu Thiên Ái tin tưởng hơn là do ông ấy đưa ra, đương nhiên anh không thể nghi ngờ mệnh lệnh của ông ấy, dù sao vụ án ma túy kia cũng đã được phá rồi, nhưng anh thấy khó chịu, một mệnh lệnh của ông ấy đã phá hủy gia đình của chúng ta, nhưng ông ấy lại cứu được tình nhân của mình.” Kiều Tâm Duy im lặng lắng nghe, anh chưa bao giờ nói chuyện công việc với cô, lần này chủ động nhắc đến thì có gì đó không ổn: “Giang Hạo, anh không sao chứ?”
“Anh không sao, nhưng anh cảm thấy không đáng.” Gió Tây Bắc bên ngoài rất lớn, gào thét quét qua, không khí lạnh đến rồi, đây là thời gian lạnh nhất trong năm. Trong gió rét còn mang theo băng tuyết, đập vào cửa kính rầm rầm. “Có tuyết rồi?” Kiều Tâm Duy ngẩng đầu nhìn ra ngoài, dựa theo ánh đèn u ám, cô có thể thấy tuyết đang bay: “Có tuyết rồi, mau xem, tuyết kìa!” Cô cười nói. Tuyết ở thủ đô rất dày, giống như muối vậy, chỉ cần ngủ một giấc thì sáng mai sẽ phủ dày một lớp ở đường. Mấy năm cô ở Lâm Châu, mùa đông không khí lạnh, phòng ướt lạnh, dù thế nhưng trời lại không rơi tuyết mà cứ mưa mãi. Bây giờ thấy tuyết, cô lại rất vui. Giang Hạo nói: “Ồ, tuyết đầu mùa.”
Hai người không xem phim nữa mà đến cạnh cửa sổ sát đất, nhìn mới biết bên ngoài đã rất nhiều tuyết, hoa tuyết năm cánh không ngừng rơi xuống, họ ở trong căn phòng ấm nhìn tuyết rơi đầy trời. Giang Hạo nhìn gò má của cô, nhìn đôi mắt hạnh sáng đầy hi vọng của cô, lòng anh nóng rực, không nhịn được áp sát. Kiều Tâm Duy cảm nhận được hơi ẩm phả bên tai mình, cô quay đầu nhìn anh. Anh dừng lại, không áp sát nữa nhưng cũng không lùi về sau, anh đã hứa là sẽ không ép buộc cô, nhưng nếu có nguyện ý thì khác.
Mặt Kiều Tâm Duy đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập hơn, cô cau mày, quay đầu nhìn ra cửa sổ, cô không muốn tha thứ cho anh dễ dàng như vậy, nhưng cô vẫn thương anh, mong chờ anh.
Giang Hạo im lặng cầm tay cô, sau đó bắt đầu dời lên vai, nhìn cô run rẩy, miệng anh nhếch lên. “Tâm Duy, tha thứ cho anh được không? Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa.” Đều do không khí mập mờ, đều do bầu trời tuyết đẹp kia mà tại cô bị giọng nói của anh mê hoặc, miệng cô bị hơi thở ấm áp của anh chặn lại, cô không từ chối, để mặc anh dùng bàn tay thô ráp sờ lên mặt mình, mặc cho anh dán môi lên cô.
Đúng lúc này, tiếng khóc của trẻ con vang lên, Kiều Tâm Duy bừng tỉnh, đẩy mạnh Giang Hạo ra, Giang Hạo chớp mắt, hồn cô một nụ hôn hời hợt. “Mẹ, mẹ.” Tại Hi khóc rống lên, trước giờ bé chưa bao giờ ngủ một mình, vừa mở mắt thì thấy trời tối thui, không có mẹ ở cạnh, chỗ ở lại xa lạ nữa, rất đáng sợ. Kiều Tâm Duy vội chạy vào phòng ngủ: “Hi Bảo, mẹ đây.” Cô ôm lấy Tại Hi rồi an ủi, còn hát nhạc thiếu nhi cho bé. Tại Hi ngửi thấy mùi hương của mẹ thì yên tĩnh lại, ôm chặt quần áo của cô không chịu buông. Giang Hạo dựa vào cửa, nghĩ thầm: Ha, con khóc cũng đúng lúc thật, có thể ngủ thêm chút được không?