Bạn tốt? Tại Hi tưởng thật, học đến đâu dùng đến đó: Nữu Nữu và con cũng là bạn tốt, vậy con cũng là chồng trước của Nữu Nữu rồi
. Kiều Tâm Duy muốn té xỉu: Không đúng, không đúng các con còn nhỏ, không thể xưng hô như vậy, đây là xưng hô giữa người lớn với nhau Cô liếc xéo Giang Hạo khẽ rủa: Đều tại anh giải thích bậy bạ cho con. Hi Bảo, sau này đừng nghe chú nói nữa, chú đó không hiểu đâu, mẹ tắm cho con nhé.
Giang Hạo đuổi theo: Anh cũng đi, anh cũng đi nữa Anh đi theo quấy rối à? “Anh tới giúp.” “Anh gây cản trở chứ giúp được gì.” Xả nước ấm, hơi nóng tràn ngập khắp phòng tắm, lần đầu tiên Giang Hạo nhìn thấy trẻ con tắm rửa bằng thùng nước mà còn tắm đến vui vẻ như thế, khó tránh khỏi hơi chua xót.
Hi Bảo ngồi trong thùng nước, nước ấm vừa đủ lên chưa tới bả vai, không lạnh, nhưng hai chân hơi gò bó.
Kiều Tâm Duy lau mặt thật cẩn thận cho con, miệng vết thương trên cầm thằng bé đã khép lại, trên mặt đã bớt sưng, chỉ còn lại một mảng bầm lớn, nhìn thấy vẫn khiến người ta đau lòng.
“Còn đau không?”
“Không đau, mẹ ơi, tâm trạng của dì Hồng vẫn còn không tốt ạ?2Ngày mai con hát cho dì ấy nghe một bài được không?” Nhìn ánh mắt hồn nhiên của con, sự tức giận của cô với Hồng Xuân Yến giảm hơn phân nửa, cô thật sự rất vui mừng vì Tại Hi còn nhỏ mà có thể rộng lượng như vậy. “Hi Bảo, dì Hồng đánh con, con không giận dì Hồng à?” “Mẹ, không phải mẹ nói trong nhà dì Hồng đã xảy ra chuyện nên tâm trạng không tốt, mới không cẩn thận đánh trúng con ạ? Vậy thì đâu có liên quan gì, con không sao ạ.” Vốn dĩ Kiều Tâm Duy chỉ cần Hồng Xuân Yến xin lỗi mà thôi, nhưng không lường trước được chuyện lại phát triển xa khỏi dự6đoán của cô, Hồng Xuân Yến ngang ngược lên cũng có thể giết người. Xin lỗi là không trông cậy gì rồi, cũng may con trai cũng rộng lượng, còn về hai nghìn tệ kia, cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định trở lại. Hồng Xuân Yến giết người, chỉ sợ đời này không ra tù được, trong nhà còn có hai đứa con, đặt
mình vào hoàn cảnh của người khác, chịu khổ sau này chính là bọn trẻ. “Mẹ ơi, người con có thể kì ra hẳn một cục đất, mẹ xem.”
“...” Con gấu con, cái này có gì đáng khoe: “Bẩn như vậy còn không biết xấu hổ mà nói à, dậy nào, mẹ chà cho con.”
Tại Hi đứng lên đột ngột3làm nước mắt hết lên người Giang Hạo còn chưa kịp né, bé vỗ tay cười ha hả: “Chú ơi, chú ơi, chú thành gà rớt vào nồi canh, ha ha ha, chú có muốn cùng vào tắm không ạ?” Giang Hạo pha trò nói: “Chú chỉ có thể cho vào được một chân thôi, thế này phải tắm làm sao đây?”
Kiều Tâm Duy vừa tức giận vừa buồn cười: “Anh tắm cho con hay là tắm cho mình đấy?”
Giang Hạo cười nói: “Tắm cho con xong thì anh lại tắm.” Anh nhìn cơ thể trơn bóng của Tại Hi, trắng nõn sạch sẽ, tay nhỏ chân nhỏ còn có ngấn thịt, mắt bỗng nhiên hơi xót. Sao lại lớn nhanh thế này, anh đã9bỏ lỡ ba năm quý giá nhất trước đây của con mất rồi.
Tại Hi chớp chớp mắt, nói: “Chú ơi, chú nhìn cháu làm gì, cháu có gì chú đều có cả mà.”
Kiều Tâm Duy vừa nghe, không nhịn nổi cười ha hả: “Đúng vậy, anh nhìn lén Hi Bảo nhà chúng ta làm gì, không biết xấu hổ à?” May mà trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, lúc này mới không để mẹ con cô nhìn thấy nước mắt thấp thoáng trong mắt, anh cầm khăn lông rưới nước ấm lên người con: “Tắm nhanh đi, đừng để cảm lạnh.” Chỉ chốc lát sau, Kiều Tâm Duy đã lấy khăn tắm bọc Tại Hi lại rồi ôm về phòng ngủ. Tại Hi tắm4xong, uống nước xong, dỗ vài cái là ngủ say, cũng rất an ổn. Nhìn con ngủ say, lòng Kiều Tâm Duy bỗng trào lên thương cảm, thằng bé nhỏ xíu lúc mới sinh bây giờ đã biết ăn nói, còn có thể rộng lượng tha thứ, quan tâm người khác, con lớn lên nhanh quá, con lớn cũng có nghĩa là cô đã già rồi.
Năm nay cô hai mươi tám, tuổi sắp ba mươi, bớt đi sự xúc động lúc hơn hai mươi, nhiều thêm sự khuất phục và thay đổi vì hiện thực tàn khốc.
Trước kia lúc chỉ có một mình thì nghĩ cho mình là được, giờ có con còn phải tính toán cho con, bản thân có thể nào cũng không sao cả. Cô nghĩ, chắc mỗi người mẹ đều như vậy cả. Năm đó mẹ tái giá, lưng đeo đủ loại nghi ngờ, thậm chí cả con gái ruột là cô cũng từng trách bà, nhưng cô lại có được một gia đình hoàn chỉnh, có một hoàn cảnh trưởng thành tốt đẹp, không đói, không rét, còn có thể thuận lợi tốt nghiệp đại học, như vậy là đủ rồi.
Trước kia cô có rất nhiều điều không hiểu và trách móc mẹ, bây giờ đã đổi thành thấu hiểu và cảm ơn, đối với ba dượng cũng vậy.
Mà hiện tại, rất nhiều tình huống túng quẫn trước mắt đều thúc đẩy cô tiến gần đến Giang Hạo hơn, không phải vì bản thân, chỉ vì con mà thôi. Kiều Tâm Duy ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lúc vừa xoay người thì bị Giang Hạo trần trụi nửa người trên vừa đi ra từ phòng tắm dọa sợ phát khiếp. “Á!” Cô phát ra một tiếng hét ngắn ngủi, vội che miệng lại. Giang Hạo đứng im tại chỗ, anh mới vừa tắm xong, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, đó là một chiếc khăn tắm hình chữ nhật màu hồng nhạt có hình con gấu nhỏ. Trên người anh còn ướt sũng, tóc ướt đẫm đang nhỏ tí tách, một giọt nước chảy xuống dọc theo đường cong cơ bắp rõ ràng, chỉ có thể nói là, trai đẹp vừa tắm xong, sắc đẹp thay cơm. Kiều Tâm Duy bị dọa thật, thấy cảnh này, bàn tay che miệng vội vã che mắt lại: “Anh không lạnh hay sao hả?!” “Không lạnh mà, anh tắm nước rất nóng.” “.” Cố gằn giọng khẽ quát: “Cái đồ cuồng lộ hàng làm ô nhiễm mắt tôi, anh anh... anh còn dùng khăn tắm của tôi nữa chứ, ai cho anh dùng?!”Giang Hạo cười, không nhanh không chậm cởi ra: “Ỗ, ngại quá mà, trả lại cho em này.” Má nó, người đàn ông đáng ghét, anh cố ý mà. Kiều Tâm Duy phát điên, che mắt cúi đầu, cả mặt đối mặt cũng không dám nghiêng người mắng: “Vô lại, mặc quần áo vào rồi hãy ra!!!” “Quần áo của anh ở bên ngoài mà.” Giang Hạo tỏ vẻ như đương nhiên, tùy tiện đi đến bên cạnh sofa lấy đồ: “Khăn tắm gấu nhỏ của em để ở đâu đây?” “Tùy!” Chỉ số tức giận lại bật bảng, nhưng cái chết người là cô lại có suy nghĩ muốn nhìn lén, ngón tay không tự chủ được hé ra một khe hở, má nó mà nó má nó, chưa mặc gì hết, quá không biết xấu hổ!
Giang Hạo lấy một bộ đồ mặc ở nhà ra, vừa mặc vừa nói: “Ai da quần lót của anh còn chưa lấy vào, còn ở ngoài ban công, em ra lấy hộ anh đi.”
“Không.”
“Em để anh như vậy đi ra ngoài lấy quần lót à? Thế thì người ở đối diện sẽ phải hỏi, Tâm Duy à, người đàn ông không mặc quần áo chạy lung tung khắp nơi trong nhà em kia là ai hả?”
“...” Tâm trạng Kiều Tâm Duy hỗn loạn trong gió, cô đi ra ban công, tay còn đặt ở trước mắt, oán giận nói: “Trước khi tắm rửa làm ơn đem theo quần áo vào có được không?!!!” Lấy được quần lót rồi, cô mới vừa quay người thì thân thể trắng bóng của Giang Hạo đã xuất hiện ở phía sau, cô lập tức quay ngoắt lại mắng: “Giang Hạo, anh muốn chết phải không? Tôi cảnh cáo anh đừng có chọc tôi!” Giang Hạo cười hì hì nhận quần lót từ tay cô, thật ra anh cũng rất xấu hổ có được không, anh còn sợ con bị đánh thức sẽ chạy ra khỏi phòng đấy, mặc quần lót vào thì thoải mái hơn nhiều.
“Em xấu hổ cái gì, cũng không phải chưa từng nhìn, anh cũng không cố ý mà.”
“Tôi mới không có, anh, anh cố ý!” “Anh cố ý thì thế nào chứ?” “Anh anh, anh không biết xấu hổ!” “Anh còn không có da, không có mặt mũi kia.” Kiều Tâm Duy tức đến nỗi nghèo mất từ ngữ, kích động lên vẫn không nói lại anh, nhắm mắt đẩy người ta chạy thẳng vào phòng tắm, cứ như chạy trốn. Giang Hạo cười to, còn cố ý hỏi: “Em cũng tắm à? Ấy, em không mang quần áo để thay à, có cần anh đưa vào cho em không hả?” Không quá ba giây sau, cửa phòng tắm lại mở, Kiều Tâm Duy bịt mắt đi ra chạy vào phòng ngủ, sau khi lấy quần áo lại chạy vào phòng tắm. Cả quá trình đó, Giang Hạo vẫn cười, mặc quần lót chống nạnh đứng ở đó cười, chả khác gì một tên biến thái hư hỏng. Trong phòng tắm truyền ra tiếng “ào ào”, Giang Hạo mặc quần áo xong thì nhàn nhã ngồi trên sofa nghỉ ngơi. Lâm Châu là một thị trấn an nhàn, anh cũng rất thích nơi này, Tâm Duy thất nghiệp, không có chỗ ở, nếu cô vẫn kiên trì phải ở lại đây, vậy anh sẽ ở cùng với cô.
Hồm lập đông, ánh mặt trời rất tốt, ba người xuống dưới lầu tản bộ, đa số người trong tiểu khu đều đã dọn đi rồi, người đi trà lạnh, quạnh quẽ hiu hắt, gió Bắc nổi lên càn quét không gian tiêu điều. Ở ngã tư có đậu mấy chiếc xe tải nhỏ, trên cửa sổ xe dán hai chữ “Chuyển nhà”, từng xe từng xe đưa từng nhà từng nhà ở đây rời đi. Lòng Kiều Tâm Duy hơi thương cảm, nhưng lại rất bất đắc dĩ với sự thật trước mắt này. Đi ngang qua bảng thông tin của tiểu khu, có thông báo liên quan đến việc phá bỏ và di dời, chỗ đóng dấu là tập đoàn đầu tư Thịnh Thế Đầu tư Thịnh Thể? Khá quen tai, hình như đã từng nghe ở đâu đó. “Sao vậy?” Giang Hạo thấy cô ngẩn người nhìn chằm chằm thông báo thì tò mò: “Thông báo phá bỏ và di dời có gì mà xem? Không bằng thừa dịp bây giờ còn rảnh, chúng ta đi tìm nhà thử xem. Nhà nào cũng đều dọn đi hết rồi.” Kiều Tâm Duy không trả lời anh, trái lại hỏi: “Tập đoàn đầu tư Thịnh Thế có phải ở thủ đô không?” “Đúng vậy, chính là tập đoàn lớn đã thu mua Hồng Huy đó, không lâu trước đây đã đưa ra thị trường chứng khoán ở New York.”
Kiều Tâm Duy đột nhiên nhận ra, bảo sao quen tai như vậy: “Ồ, tôi biết rồi, tập đoàn lớn, tiền nhiều phô trương, thảo nào chuyện phá bỏ và di dời lại làm nhanh nhẹn như vậy. Bác Tần nói mọi người đều rất tích cực với lần phá bỏ và di dời này, bởi vì tiền đền bù phá bỏ và di dời gấp đôi giá thị trường. Haiz, có tiền mua tiên cũng được mà.” Giang Hạo nói: “Phá bỏ và di dời tốt mà, chứng tỏ kinh tế đang phát triển, có thể cải thiện hoàn cảnh và cuộc sống cho mọi người, rất tốt, chuyện này không phải nhờ có Thịnh Thế sao, chúng ta nên tích cực hưởng ứng.”
“Anh quen lãnh đạo của Thịnh Thế à?”
“A Nào có đâu?”
“Vậy anh nói nhiều lời hay cho Thịnh Thế như vậy làm gì?!”
“Đây không phải chuyện tốt à? Chuyện tốt còn không thể cho người ta nói.”
Kiều Tâm Duy bĩu môi, khinh thường nói: “Xì, trong mắt những nhà tư bản đó chỉ có lợi ích, bởi vì có lợi nên mới tích cực làm phá bỏ và di dời, họ sẽ không làm chuyện lỗ vốn.”
Giang Hạo cạn lời, nói ra sự thật: “Gấp đôi thị trường kia đây, thiệt thòi to.” Thấy Kiều Tâm Duy kéo Tại Hi đi, anh lại đuổi theo nói: “Một căn hộ đền bù hai trăm vạn đấy, cẩn thận tính ra không chỉ gấp hai, bây giờ giá nhà thấp, khoản bồi thường phá bỏ và di dời cao như vậy, Thịnh Thế thật sự không kiếm được lời.”
“Sao anh biết một căn hộ đền hai trăm vạn?”
Giang Hạo sửng sốt, phản ứng lại rất nhanh: “Nghe mấy hàng xóm nói đó.” Kiều Tâm Duy hắt một gáo nước lạnh: “Đi thôi, người ta kiếm lời hay là thua thiệt chẳng có nửa xu quan hệ nào với anh cả.” “.” Ai nói không có quan hệ gì với anh, anh đây không phải đều vì em à!