Kiều Tâm Duy chọn ngày làm việc để ghé qua, vì cô có thể tránh mặt Giang Hạo. Bác trai vẫn rất hay nói, trước đây ông đối xử với cô không tệ. Tâm Duy, mấy năm nay cháu ở đâu? Ở Lâm Châu, thành phố nhỏ nằm gần quê của cháu, cháu đã từng học Cao Trung ở đó. “A, còn công việc thì sao?” “Công việc cũng ở Lâm Châu, là một thư ký nhỏ bình thường.” “Sau này có tính toán gì không?”
Giang Chí Trung hỏi không sâu lắm, Kiều Tâm Duy đành phải nói: “Vẫn đi làm như cũ thôi ạ, so với thành phố lớn, cháu lại thích sự an nhân của thành phố nhỏ hơn, không khí ở đó cũng không tệ.”
Giang Chí Trung khựng lại một lúc, hít vài hơi liên tục.
Kiều Tâm Duy cười cười nói: “Bác, cháu định sẽ sống ở Lâm Châu, sinh hoạt và làm việc ở đó.” Câu này cô muốn nói cho Lâm Thái Âm nghe, cô liếc nhìn Lâm Thái Âm, rõ ràng sắc mặt của bà dễ nhìn hơn nhiều: “Nên hôm nay cháu đến đây là muốn dời hộ khẩu đi,2nhưng muốn dời hộ khẩu thì phải cần sổ hộ khẩu ở nhà hai bác.”
“Cháu đã quyết định rồi?” “Vâng, quyết định.”
“A Hạo biết quyết định của cháu?” Không đợi Kiều Tâm Duy trả lời, Lâm Thái Âm đã cắt ngang: “Ông già, ông để ý nhiều như vậy làm gì, chuyện của Tâm Duy thì để con bé tự giải quyết, A Hạo không nên xen vào. Tâm Duy, cháu nói có đúng không?”
“Vâng, cháu và anh ấy đã là quá khứ rồi, sau này sẽ không gặp lại nhau, cháu là cháu, anh ấy là anh ấy.” Cô nói chuyện không thể rõ ràng hơn được nữa, hẳn là Lâm Thái Âm sẽ hài lòng.
Quả nhiên, Lâm Thái Âm vui mừng đứng dậy: “Bác đi lấy sổ hộ khẩu, Tâm Duy cháu cứ uống ngụm6trà trước đi, bác lấy đến ngay.”
Kiều Tâm Duy cười khổ: “Được.” Giang Chí Trung lại nói vài câu đại ý như có lỗi với cô và bảo cô tha thứ, ông nói rất chân thành, cô cũng không thể cắt lời, cũng chỉ có thể tâm sự qua loa với ông. Một lát sau, Lâm Thái Âm vội vàng đi từ lầu hai xuống, thần sắc bà hốt hoảng hỏi: “Lão gia, ông có cầm sổ hộ khẩu không? Để ở đâu vậy?”
Giang Chí Trung lắc đầu. “Tôi không đụng đến.”
“Ôi chao, hỏng...” Lâm Thái Âm vỗ tay một cái nói: “Nhà bị trộm rồi.”
Ba người nhìn nhau, nhà họ Giang mà bị trộm, vậy chỉ có thể là tên trộm đó.
Lâm Thái Âm tích cực hỏi: “Tấm Duy, cháu yên tâm, bác sẽ tìm ra0sổ hộ khẩu, khi nào cháu về?” “Cháu xin nghỉ phép mười ngày, đã được một tuần rồi, gần đây công ty mới gọi để hối cháu về, cháu muốn nhanh chóng giải quyết vấn đề sổ hộ khẩu.” “Được, bác sẽ tìm cẩn thận xem, sẽ tìm được thôi, đến lúc đó bác tự đưa đến nhà rồi dẫn cháu đi làm hộ khẩu.” “Cháu xin phiền bác gái vậy.” Không thể nghi ngờ, chắc chắn sổ hộ khẩu đã bị Giang Hạo giấu đi rồi. Bây giờ cô cũng chỉ biết tin Lâm Thái Âm một lần, không còn cách nào khác. Sau khi nói vài lời khách sáo, Kiều Tâm Duy đành phải hậm hực ra về. Đồng nghiệp Hà Dĩ Tin gọi đến: “A lô, Kiều Tâm Duy, em giải quyết xong chưa?”
“Chưa5ạ, sao vậy, chị Trần gọi đến giục, anh cũng gọi giục tôi à? Yên tâm đi, nếu không giải quyết xong thì tôi sẽ về lo công việc trước, sẽ không vượt qua mười ngày đâu.”
“Không phải, anh muốn nói với em, em đừng vội, làm xong hằng về, bên này có anh gánh giúp em.”
“Mình anh làm có được không?” “Đương nhiên, em chịu sự quản lý của anh, anh nói được là được.” “Được rồi, cảm ơn chủ nhiệm Hà, tối về sẽ mời anh ăn cơm.”
Hà Dĩ Tín cười nói: “Được, anh nhớ rồi, ăn một bữa cơm với em đúng là quá khó khăn, anh chắc chắn sẽ nhớ cho rõ. Còn nữa, em có chuyện gì khó khăn thì phải nói, đừng khách sáo với anh.”
“Được, cảm ơn.”
“Đừng nói cảm ơn9mãi như vậy, em biết tình cảm của anh, có thể giúp em anh thấy rất vui. Được rồi, anh bận việc, em chăm sóc bản thân thật tốt, chăm sóc Hi Bảo thật tốt, gặp lại sau.” “Ừ, gặp lại sau.” Nói thật, Kiều Tâm Duy rất cảm động, Hà Dĩ Tín là quản lí ở công ty của cô, trước đây từng tỏ tình với cô một lần, cô từ chối, sau này anh và cô trở thành bạn bè thân thiết.
Nhưng giữa nam và nữ làm gì có tình bạn thuần khiết chứ, cô biết tình cảm của Hà Dĩ Tín, cô cũng không muốn lợi dụng Hà Dĩ Tín và hưởng thụ sự giúp đỡ miễn phí của anh, nên vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với anh. Hà Dĩ Tín là một thanh niên độc thân điều kiện tốt, có nhà có xe, có một công việc ổn định, trong “thị trường xem mắt” hiện nay, có thể nói anh thuộc vào loại quý hiếm vô cùng. Một người như thế, hết lần này đến lần khác lại thích một người ly dị và có con nhỏ như cô, cô thấy khó hiểu, lại càng không có ý định đến gần. Cô không biết sau này mình có gặp được người thích hợp hay không, nhưng người đó sẽ không phải Hà Dĩ Tín. Sau một cuộc hôn nhân, cô rõ ràng môn đăng hộ đối là cái gì.Mặc kệ vận mệnh trêu đùa như thế nào, cô vẫn muốn giữ lấy lòng tự trọng nhỏ nhoi của mình, thà rằng cao ngạo độc thân, cũng không hèn mọn yêu đương.
Giang Hạo giấu sổ hộ khẩu đi, Lâm Thái Âm đến tìm đòi mấy lần nhưng anh vẫn không đưa. Lâm Thái Âm hết cách nên phải thủ thỉ thuyết phục anh một phen, nhưng Giang Hạo vẫn giữ vững lập trường - không đưa.
Bà nói là chuyện của bà, anh làm là chuyện của anh, anh không ngăn mẹ mình nói được, vậy thì cứ mặc kệ bà, thích nói thế nào thì nói, anh nghe một chút là xong. “A Hạo, con nghe mẹ một lần, Kiều Tâm Duy quyết tâm không quay về đây nữa, con không thả con bé cũng không được hay.” Lâm Thái Âm sung sức khuyên nhủ, ban đầu bà còn lo lắng, nhưng bây giờ bà càng cố gắng tác hợp Giang Hạo và Phương Mân Y hơn.
“Trước đây con nói không muốn tìm con ông cháu cha, chỉ muốn tìm một cô gái có bối cảnh gia đình đơn giản, vậy thì tốt rồi, mẹ đã tìm được cho con, Phương Mân Y đủ đơn giản phải không, hiệu trưởng Phương nổi tiếng là trong sạch, mẹ của con bé là bà chủ gia đình, chú và cổ con bé đều là giáo sư, đủ đơn giản rồi phải không, không liên quan gì đến quan trường cả.”
“Kiều Tâm Duy có gì tốt chứ, con để ý bề ngoài của con bé, hẳn là con có thể thích bề ngoài của Phương Mân Y. Phương Mân Y là con gái mới lớn, tuổi trẻ sức tốt, có thể sinh con, con cũng gần bốn mươi rồi mà không muốn có con trai kéo dài hương hỏa ư?” “Tình cảm thì có thể bồi dưỡng, khi đó chẳng phải con và Kiều Tâm Duy kết hôn chớp nhoáng rồi mới từ từ có tình cảm ư? Con và Phương Mân Y cũng được vậy, con không thể sống chung với con bé à? A Hạo, cho nó một cơ hội được không? Ba tháng, chỉ ba tháng thôi.” Lâm Thái Âm nói khô cả họng tới nỗi Giang Chí Trung nghe cũng thấy phiền. Giang Hạo gấp báo lại như không có chuyện gì, không hề lung lay nói: “Ba, con chợt nhớ ra có quân vụ, con đi trước.” Giang Hạo nói đi là đi, Lâm Thái Âm tức giận đến mức đuổi theo mắng: “Lấy đâu ra quân vụ vào cuối tuần, con không nghe lời của mẹ hả con, sẽ có lúc con nhận thiệt mà thôi? Này, A Hạo, này, con trai? Ai, con muốn chọc mẹ tức chết hả?”
***
Kiều Tâm Duy đang ở với cha mẹ mình, họ dẫn Tại Hi đi dạo phố. Trước cửa quán KFC, Tại Hi và các bạn nhỏ khác đang nhảy múa theo một chị gái. Bài hát đáng yêu, điệu múa đáng yêu, đáng yêu nhất đương nhiên là những thiên thần nhỏ kia. Người nhà của đám trẻ đứng xung quanh, ai cũng cầm điện thoại chụp hình, Kiều Tâm Duy cũng không ngoại lệ.
“Hi Bảo, nhìn ống kính đi. Ừ, đẹp lắm, con nhảy theo chị nữa đi.”
Dù sao Tại Hi cũng còn nhỏ, đã từng ở một thành phố nhỏ, bỗng nhiên đến một nơi đông đúc như vậy, thằng bé hơi sợ sệt. Nhưng mà trời sinh đứa trẻ nào cũng mau quen, chưa đầy năm phút, thằng bé tươi vui hẳn lên. Thằng bé nhìn anh trai và chị gái đang nhảy múa, nên nó cũng nhảy theo, nhảy loạn lên. “Đồ ngốc, con không biết nhảy, đến đây, nhảy cùng mẹ này.” Động tác múa rất đơn giác, Kiều Tâm Duy nhìn vài lần là biết. “Mau bắt kịp nhịp điệu, con nhìn chị gái kìa.”
Đám trẻ bên cạnh thằng bé đều lớn hơn nó, chỗ này là chị, chỗ kia cũng là chị, thằng bé không biết nhìn ai, thể là đứng ở đó vừa cười ngây ngô vừa nhảy nhót.
Trùng hợp đến lạ, ngay lúc đó, Nguyễn Tấn mới ra khỏi siêu thị chợt thấy Kiều Tâm Duy, lối ra của siêu thị ở ngay trước cửa quán KFC, cách khoảng năm sáu mét, liếc mắt là thấy ngay.
Nhiều năm không gặp nhau, bây giờ gặp lại cô, Nguyễn Tấn vẫn xao xuyến như trước đây. Anh đứng đấy nhìn rất lâu, một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô, tất cả đều rơi vào trong mắt anh.
Bài hát kết thúc, điệu múa cũng tạm thời kết thúc. Các bạn nhỏ chạy về phía ba mẹ mình. Tại Hi bé bỏng cũng nhào vào vòng ôm của Tâm Duy, Hạng Linh lau mồ hôi cho thằng bé. Cảnh Trí Thành giúp cháu cấm áo khoác. Thằng bé chính là bé cưng của cả nhà.
“Mẹ ơi, con nhảy được không?”
“Được.”
“Mẹ, mẹ chụp hình cho con rồi phải không? Con muốn xem.”
“Chụp rồi, nhưng chúng ta phải về nhà được không? Mẹ chụp nhiều lắm, về nhà cùng nhau xem nhé.” “Được ạ, mẹ, con muốn đến đó nhìn cối xay gió.” Kiều Tâm Duy nhìn theo ngón tay của Tại Hi, cô nhìn thấy cối xay gió, đồng thời nhìn thấy Nguyễn Tân đang đứng trước mặt. Hai bên cổng siêu thị có hình dạng giống cối xay gió.
Ngay lập tức, sắc mặt Kiều Tâm Duy cứng đờ. Nguyễn Tân từ tốn đi đến bên cô. Cô không thể tránh, đành cười chào hỏi. “Tổng giám đốc Nguyễn, thật khéo quá.” Ánh nhìn của Nguyễn Tấn rơi vào đứa trẻ trong ngực cô, đứa bé này là con của cô ấy? “Đúng vậy, khéo thật, đã lâu không gặp, em khỏe không?” “Tôi rất khỏe, tôi với ba mẹ đang đi dạo.” Lòng Kiều Tâm Duy rất vội, cô kiếm cớ nói: “Nhà tôi định vào siêu thị mua đồ, đi trước nhé, gặp lại sau.” Không đợi Nguyễn Tấn nói thêm gì, Kiều Tâm Duy đã ôm con trai vội vàng đi vào với ba mẹ. Nguyễn Tân chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô, nói thầm cầu hẹn gặp lại. Cô ấy vội gì chứ, cô ấy đang trốn tránh cái gì, đứa bé đó gọi cô là mẹ, nó là con của cô ấy, ba của đứa bé đó chẳng lẽ là... Nhận ra khả năng đó, Nguyễn Tấn trợn tròn mắt. Giang Hạo đang nghỉ ngơi ở nhà, rời khỏi nhà họ Giang, anh về chỗ ở của mình ngay. Tâm trạng đang khó chịu, không có hứng thú làm gì cả, không bằng ở nhà. Anh mở sổ hộ khẩu ra, thông tin của Kiều Tâm Duy vẫn nằm trong cuốn sổ này, anh không muốn cô dời hộ khẩu đi, không muốn cô gả cho người khác.
Điện thoại bỗng vang lên, là Nguyễn Tân, anh bắt máy rất nhanh: “Tân?”
“A Hạo, cậu biết Kiều Tâm Duy có một đứa con trai không?” “Cái gì?” Giang Hạo nhíu mày.
“Xem ra cậu không biết rồi, vừa nãy tôi gặp Kiều Tâm Duy ở cửa siêu thị, cô ấy và ba mẹ, cả con trai của cô ấy cũng đang ở đây.” Giang Hạo kinh ngạc đến ngây người. Cô ấy có con trai? Cô ấy có con trai ở đâu? Thằng bé bao nhiêu tuổi? Nguyễn Tấn thấy bạn im lặng nền chêm thêm một câu: “Chính tại tôi nghe thằng bé gọi cô ấy là mẹ, cô ấy nhìn thấy tôi thì vội lắm, chưa nói được vài câu đã đi mất.” Sau đó lại im lặng suốt ba giây đồng hồ. “A Hạo, A Hạo, cậu đang nghe đấy chứ?” Bộ não của Giang Hạo không hoạt động nổi nữa: “Tân, tôi có việc phải làm, cúp máy đây.” Nói xong, anh ngắt kết nối, cầm áo khoác và chìa khóa xe chạy ra cửa như bay.