Hôm nay, Kiều Tâm Duy dậy từ sớm, kiểm tra lại hành lý đã sắp xếp tối hôm qua lần cuối, khi chắc chắn không còn thiếu đồ gì mới vội vàng đi rửa mặt.Sửa soạn cho mình xong cô mới gọi con trai trong chăn dậy. Hi Bảo, Hi Bảo, dậy đi Tại Hi dụi mắt, mơ mơ màng màng nói: Mẹ, trời còn chưa sáng, con muốn ngủ tiếp Hôm nay chúng ta đi xa, giờ phải dậy rồi Trẻ con khó tránh khỏi giận dỗi khi mới dậy, Tại Hi cự nự: Ư ư con muốn ngủ cơ, con không muốn dậy... Kiều Tâm Duy ngồi ở mép giường, kiên nhẫn giải thích với con trai, cô nói: Hi Bảo, không phải đêm qua chúng ta đã nói chuyện rồi à? Hôm nay chúng ta phải đi thăm bà ngoại ông ngoại, phải ngồi xe lửa, dậy muộn sẽ không đuổi kịp đâu “Không thể bảo xe lửa chờ một chút ạ?”
“Có rất nhiều người đi xe lửa mà, nếu ai cũng bắt xe lửa chờ một chút, vậy phải chờ tới khi nào mới đi được?” “Nhưng mà con buồn ngủ lắm, rất muốn ngủ.” “Thức dậy đâu có gì khó, con không phải nam tử hán à? Chỉ mỗi việc ngủ dậy mà cũng không làm được thì đâu thể là nam tử hán chứ?”
Vẫn là chiều này có ích, Tại Hi lập tức nghe lời bật dậy: “Vậy được rồi, con là nam tử hán, có thể dậy được.”
Kiều Tâm Duy cười vui vẻ, con trai lớn rồi, nói lý với bé cũng dễ hơn: “Ừ, ngoan, chúng ta có thể lên xe lửa rồi ngủ tiếp.” Lúc ra khỏi cửa, trời còn chưa sáng hoàn toàn, một2tay cô kéo hành lý, tay kia dắt con trai, đi bộ từ tiểu khu đến nhà ga. Tới nhà ga thì trời đã sáng, cũng gần sát thời gian xe lửa xuất phát rồi. “Hi Bảo, chúng ta phải đi nhanh hơn thôi, mẹ kéo con, chúng ta thi chạy được không?” “Được ạ.”
nhà ga người đông đồ nhiều, Kiều Tâm Duy nắm chặt tay con trai đi vào trong. Lúc soát vé, người càng đông hơn, cô bế con trai lên, một phút cũng không dám buông ra.
Lần đầu tiên Tại Hi xa nhà, cũng là lần đầu tiên ngồi xe lửa, mới đầu thì vui sướng đến mức nhìn đông nhìn tây, chẳng mấy chốc bé đã ngủ mất vì mệt. Kiều Tâm Duy ôm chặt con, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ của6bé.
Xa cách ba năm, lòng cô đã không còn bao nhiêu gợn sóng, nhớ tới tình cảnh khổ sở khi bỏ đi ba năm trước, cô cũng tự thấy đau lòng thay cho mình.
Từ Giang Nam đến Đô Thành mất sáu tiếng xe lửa tốc hành, cô mang theo vết thương đã được chữa lành và con trai đáng yêu lanh lợi, quay về thành phố này.
“Mẹ ơi, ở đây đẹp quá, con rất thích chỗ này.” Nhìn đã mắt những tòa nhà cao tầng, Tại Hi tung tăng nói. “Hi Bảo thích ở đây, hay là thích ở nhà?” Tại Hi suy nghĩ rất nghiêm túc rồi nói: “Ở đây ạ.” “Tại sao thế?” “Bởi vì ở đây đẹp hơn ạ.” “...” Con trai à, con có thể suy nghĩ có chiều sâu một chút không? Kiều0Tâm Duy rất xấu hổ, cũng hơi lo lắng, chẳng lẽ đây là do trời sinh ư?
Về đến nhà, tiểu khu quen thuộc, hành lang quen thuộc, nơi này gần như không hề thay đổi. Đứng trước cửa nhà, lòng Kiều Tâm Duy căng thẳng một cách kỳ lạ, người biết hôm nay cô về đây chỉ có mẹ, hơn nữa cô cũng cố ý dặn bà đừng nói chuyện mình quay về cho ai. Trong điện thoại mẹ đã đồng ý rồi, nhưng mà, cô vẫn không thể chắc chắn trong nhà đang có ai.
Tại Hi kéo tay cô hỏi: “Mẹ ơi, đây là nhà của bà ngoại ạ?”
“Vì sao mình không vào ạ?”
“...” Cô nghẹn ngào, lòng cũng xót xa, không biết nên trả lời như thế nào.
“Mę, mę sao vậy?” Kiều Tâm Duy lắc đầu:5“Không sao, nào, Hi Bảo gõ cửa đi.” Cửa được mở rất nhanh, Hạng Linh đã chờ từ lâu. Vừa mở cửa ra, Hạng Linh nhìn thấy cô, vui đến bật khóc: “Tâm Duy...” rồi lại nhìn bên dưới, có một bé trai xinh xắn, đôi mắt lanh lợi, dáng vẻ cực kỳ giống Giang Hạo.
Hạng Linh ngây ra như phỗng ở cửa. “Mẹ, con về rồi.” Kiều Tâm Duy bế con trai lên: “Hi Bảo, chào bà ngoại đi.” “Cháu chào bà ngoại, cháu tên là Kiều Tại Hi, năm nay ba tuổi, cháu đến từ Sao Hỏa, không phải, cháu đến từ Trái Đất.” Tại Hi vừa nói vừa khoa tay múa chân, giọng trẻ con trong trẻo non nớt chọc cho hai người lớn dở khóc dở cười.
Hạng Linh lập tức hiểu ra, cũng không9thốt nên lời, chỉ là nước mắt cứ trào ra như trút: “Hi Bảo đấy à, nào, bé ngoan vào nhà đi, bà ngoại ôm một cái nào.”
Hạng Linh đón cháu ngoại từ tay Kiều Tâm Duy: “Ừ, cũng nặng lắm đấy.”
“Còn không phải à, suốt đường ôm nó đến đây làm con mệt đến không còn sức nữa.”
Vào nhà, mọi người đều có mặt, Cảnh Trí Thành, Cảnh Thượng, Dương Giai Giai đều kinh ngạc nhìn cảnh này.
Kiều Tâm Duy hờ hững cười: “Mọi người đều ở nhà ạ? Ba, anh, chị dâu, con về rồi.”Cảnh Trí Thành bước tới: “Đây là Hi Bảo à?” “Hi Bảo, chào ông ngoại đi.” Kiều Tâm Duy dạy bé. Tại Hi lại bắt đầu khoa tay múa chân: “Cháu chào ông ngoại, cháu tên Kiều Tại Hi, năm nay ba tuổi, cháu đến từ một ngôi làng ở Trái Đất, ồ, hình như ở sát bên cạnh làng của mọi người á.” Cảnh Trí Thành xoa đầu của bé, khen bé thông minh: “Hi Bảo thông minh quá, để ông ngoại ôm một cái nào.” Lúc này Cảnh Thượng đã đỏ mắt, cổ rời nhà ba năm, nói chính xác phải là ba năm lẻ chín tháng, gần bốn năm không có chút tin tức gì, thế mà lại một mình mang thai sinh con ở ngoài, hơn nữa còn nuôi con đến tận lúc ba tuổi. Cảnh Thượng nghĩ đến những nỗi khổ mà cô đã trải qua, lòng chợt khó chịu.
Dương Giai Giai không biết nên nói gì, cô đi tới kéo tay Kiều Tâm Duy, câu đầu tiên chính là: “Xin lỗi em, chị không biết khi đó em có thai, chị.” Kiều Tâm Duy giữ chặt tay cô, vỗ mu bàn tay cô, cười nói: “Không sao đâu, chị dâu, cho dù chị không yêu cầu thì em cũng đã nghĩ đến việc phải đi, để chị tự trách trong thời gian dài như vậy, là em nên nói xin lỗi chị.” Dương Giai Giai vừa áy náy vừa nhẹ nhõm: “Em về là tốt rồi.” Cảnh Thượng đi tới, không nói nhiều lời, ôm cô và Hạng Linh vào lòng, ba người ôm lấy nhau mắt cay xè. “Anh, cảm ơn anh đã chăm sóc mẹ, cảm ơn.” Cảnh Thượng xúc động nói: “Đây cũng là mẹ của anh, chăm sóc mẹ còn cần em phải cảm ơn à? Em gái ngốc của anh, sao em lại ngốc như vậy hả?”
Họ ôm nhau một lát rồi buông ra, Kiều Tâm Duy chỉ vào Cảnh Thượng và Dương Giai Giai, nói: “Hi Bảo, chào cả bác trai bác gái nữa.”
Mắt Tại Hi sáng lên: “Oa, bác gái đẹp quá!” Thằng nhóc này vẫn giữ vẻ mặt kinh ngạc vui mừng nói: “Cháu chào hai bác, cháu đã giới thiệu tên, tuổi của mình rồi, cháu đến từ đâu cũng nói rồi, ừm... cháu muốn đi xi xi được không a?”
Mọi người nín khóc mỉm cười, Kiều Tâm Duy vội dắt bé đi toilet.
Tối đó, Hạng Linh làm một bàn đồ ăn lớn, người một nhà ăn bữa cơm tối trong bầu không khí vui vẻ. Tại Hi hiển nhiên đã trở thành trung tâm của cả nhà, có thể thấy bé rất dễ chịu, mọi người cũng rất thích bé.
Tại Hi là con của ai, mọi người đều hiểu rõ, chỉ là không biết Kiều Tâm Duy định sắp xếp như thế nào. Cảnh Trí Thành là người đứng đầu gia đình, ông hỏi cô trước: “Tâm Duy, sau này con tính thế nào?”
Kiều Tâm Duy cũng trả lời rất thẳng thắn: “Lần này con trở về, thứ nhất là đến tòa án xem xét xử, thứ hai là muốn lấy hộ khẩu về, Tại Hi vẫn chưa nhập hộ khẩu.”
Cảnh Thượng nói: “Hộ khẩu của em vẫn ở chỗ Giang Hạo, Giang Hạo...” Anh ta nhìn Tại Hi: “Em có định nói cho anh ta biết không?”
“Việc anh ta biết chỉ là chuyện sớm muộn thôi, nhưng mà em muốn có thể giấu được bao lâu thì giấu. Lần này đi xem xét xử, chắc chắn sẽ gặp anh ta, em cũng đã chuẩn bị để nói chuyện rõ ràng với anh ta. Anh ta giữ lại hộ khẩu của em cũng chẳng có ích gì, sau này nếu anh ta tái hôn, hộ khẩu của em ở chỗ anh ta thì thành ra cái gì chứ?” Đột nhiên lòng cô quặn thắt đau đớn, nếu có liên hệ, chỉ sợ đây là lần liên lạc cuối cùng với anh.
“Lấy hộ khẩu về, sau đó nhập hộ khẩu cho Tại Hi, là thằng bé có thể đi nhà trẻ. Em vẫn muốn về Giang Nam sống, em có công việc ổn định ở đó, tuy kém hơn Đô Thành nhưng hoàn cảnh rất tốt, áp lực cuộc sống cũng nhỏ, càng dễ chịu hơn.”
Hạng Linh cau mày nói: “Lại muốn đi, không trở về à?” Cảnh Thượng thoáng cái đã vạch trần cô: “Tâm Duy, em sợ Giang Hạo đòi quyền nuôi con à?”
Kiều Tâm Duy cúi đầu không nói, đúng vậy, sao cô có thể không lo lắng chứ, cô lo lắng muốn chết ấy.
Dương Giai Giai chen miệng: “Chị cảm thấy, việc này không lừa được lâu đâu. Thủ trưởng Giang là ai chứ trước kia anh ta thân bất do kỷ, bây giờ không vướng tay vướng chân mà chỉ lo đi tìm em, sao anh ta lại không tìm thấy được? Thật ra chị cảm thấy Thủ trưởng Giang sẽ không giành con mà là nhà họ Giang ra tay, ba mẹ của Thủ trưởng Giang cũng không phải đèn cạn dầu.” Kiều Tâm Duy thở dài: “Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, mau chóng giải quyết vấn đề hộ khẩu thôi, giải quyết vấn đề hộ khẩu xong, em sẽ đưa Tại Hi về Giang Nam ngay.”
Tại Hi rất ngoan, có thể tự ăn cơm, bé muốn ăn gì thì tự gắp lấy: “Mẹ ơi, con muốn ăn đùi gà nữa.” “Không được, con đã ăn một cái đùi gà rồi, ăn nhiều sẽ khó tiêu, khó tiêu sẽ bị sốt, bị sốt sẽ khó chịu, khó chịu thì phải đến gặp bác sĩ, bác sĩ sẽ bắt Hi Bảo đi tiêm và uống thuốc.” Tại Hi dẩu cái miệng nhỏ, vẻ mặt chán nản nói: “Dạ được dạ được, mẹ đừng nói với con việc đi tiêm uống thuốc nữa, con không thích đâu.”
“Ăn rau đi, dù sao thì cũng không thể ăn đùi gà nữa.” “Con biết rồi, mẹ đừng nhấn mạnh nữa, con không thích đâu.” Dương Giai Giai gắp cho Tại Hi một miếng cá: “Hi Bảo, ăn cá đi, ăn cá sẽ thông minh.” Tại Hi lập tức vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên cười: “Woah, con thích ăn cá, mẹ chỉ cho con ăn rau, bác gái cho con ăn cá, con thích bác gái.”
Dương Giai Giai vui không khép miệng lại được: “Hi Bảo, cháu đáng yêu quá, bác gái thích cháu quá đi mất!”
Kiều Tâm Duy cạn lời, haiz, đồ con nít hư có mới nới cũ.
“Mọi người đừng vì chuyện của con mà lo lắng, con còn chưa lo thì mọi người lo gì chứ. Hi Bảo do một mình con nuôi lớn, con không rời khỏi bé, bé cũng không rời khỏi con, cho dù nhà họ Giang muốn cướp thì cũng phải hỏi hỏi ý đứa trẻ.”
Hạng Linh im lặng rất lâu, cuối cùng mới hỏi: “Tâm Duy à, con và Giang Hạo thật sự không thể bắt đầu lại lần nữa hay sao?” Kiều Tâm Duy lắc đầu: “Anh ta hoàn thành nhiệm vụ lần này, còn có lần sau, lần sau nữa, trong suy nghĩ của anh ta, quân lệnh nặng hơn hết thảy, thôi đi, con không muốn để sau này Tại Hi cũng trải qua nỗi tuyệt vọng bị vứt bỏ đó, cho dù chỉ là khả năng, con cũng không muốn.”
Mọi người im lặng, cách làm của Giang Hạo thật sự không phải người bình thường có thể hiểu được, anh chấp nhận làm tổn thương tình cảm của một người con gái chỉ vì nhiệm vụ.