Bây giờ nghĩ lại, con rất bội phục Giang Hạo. Vào lúc này, anh ấy có thể lựa chọn Tiêu Thiên Ai mà không thèm đếm xỉa đến lời gièm pha. Tình yêu của họ có lẽ chĩnh là tình yêu đích thực mà mọi người thường nhắc đến. Con tôn trọng lựa chọn của anh ấy, con đã rất cố gắng, nhưng con không thể làm anh ấy quay đầu, không thể cứu vãn nỗi gia đình của mình, điều con có thể làm chính là tiếp tục sống thật tốt. Trong ánh mắt của Giang Chí Trung hiện lên sự khâm phục từ tận đáy lòng ông, quả nhiên con của ông không chọn lầm người. Nhưng ông, ông có thể nhận ra sự tuyệt vọng và quả quyết trong câu nói của Kiều Tâm Duy, ông không nên được nổi bận tâm, liệu chuyện này có cách nào cứu vãn không? Ông gật đầu nói: Con có thể nghĩ sâu sắc như vậy đúng là khó khăn. Bây giờ có rất nhiều người trẻ luôn luôn suy tính nhiều thứ trong lòng, nếu là người khác chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho A Hạo như vậy. Kiều Tâm Duy cười đắng chát, đương nhiên cô hiểu ý của ông là gì. Lúc nói chuyện ly hôn, cô không muốn nhận thứ gì của Giang Hạo cả: Ba, vấn đề này không phải là buông tha hay không buông tha, những thứ của anh ấy, con lấy thì lòng sẽ có một khối u. Với lại, con có thể tự nuôi sống bản thân, con còn trẻ, sau này sẽ tái hôn, có gia đình riêng của mình. Thứ của Giang Hạo thì anh ấy cứ giữ lấy, hẳn sẽ có lúc cần dùng đến. Lâm Thái Âm ngồi ở một bên, lòng bà hơi buồn buồn, sao trước đây bà không thấy tính tình rộng lượng chững chạc của Kiều Tâm Duy chứ.
“Ba mẹ con biết chưa?” “Chưa ạ, anh con sắp kết hôn, con không muốn gây phiền phức, đợi lúc phù hợp sẽ nói sau.” Giang Chí Trung thở dài, sau đó lại im lặng.
“Hôm nay con đến đây, chủ yếu là để thăm ba mẹ một chút, tiện thể nói lời tạm biệt với hai người. Lúc đầu con định mua ít đồ, mua hoa quả thì sợ mẹ ngại nên không tốt lắm, mua thứ khác thì con không có sức và tâm trạng để lựa chọn. Chợt nhớ ba mẹ cũng không thiếu gì nên con tay không đến đây.”
Lâm Thái Âm ngượng ngùng: “Ai, miệng mẹ nói ngại này ngại kia thật, những bà mẹ biết tấm lòng2của con. Con gái, sau này chăm sóc bản thân mình cho tốt.” Lâm Thái Âm nói được vài câu đã nghẹn ngào. Đều là phụ nữ với nhau, sao bà không biết cô đau khổ đến cỡ nào, khó khăn biết bao mới xử lý vấn đề này bao dung như vậy.
Kiều Tâm Duy mỉm cười: “Mẹ, có câu nói này của mẹ con cũng thỏa mãn rồi. Con sẽ chăm sóc mình thật tốt.” Trời cũng chập choạng tối, cô nói tiếp: “Trời không còn sớm nữa, điều gì cần nói đã nói hết, vậy con đi trước đây.” Sau đó hai vợ chồng già nói vài câu để giữ người lại, nhưng rồi cô cũng rời đi.
Lâm Thái Âm lặng lẽ lau nước mắt, nói: “Ông già, sao A Hạo lại hồ đồ như vậy chứ? Tiểu Thiên Ái là ai, cô ta hại chết cả ba5mẹ ruột mình, sao có thể qua lại với loại người như vậy được? A Hạo hổ đồ là thế, sao ông cũng hồ đồ như nó, mặc kệ A Hạo ly hôn? Vừa cưới lại ly hôn, tốt rồi, vị trí đại Thủ trưởng cũng đừng mơ đến nữa.”
Giang Chí Trung rất bất đắc dĩ: “Được rồi, chuyện của mấy đứa nhỏ, chúng ta không nên xen vào,A Hạo có tính toán riêng của nó.”
“Ông... Ai, dù sao tôi cũng không gặp Tiêu Thiên Ái, đừng bảo cô ta đến nhà, vừa thấy cô ta thì tôi lại nhớ đến vợ chồng lão Tiêu, lòng tôi hốt hoảng, lạnh run hết cả lên. Ông nói xem, biết đâu ngày nào đó cô ta hại cả A Hạo và chúng ta?”
“Bà đừng đoán mò.” “Cái này không phải đoán mò, đây là phòng ngừa chu đáo.” Lâm Thái Âm nhìn6ra ngoài sân. Kiều Tâm Duy đã bước ra ngoài cổng sắt, không còn bóng cô nữa, bà thở dài thườn thượt.
Nói cho cùng, tận sâu đáy lòng bà vẫn luôn xem thường Kiều Tâm Duy. Bà luôn cảm thấy A Hạo có thể tìm một người vợ tốt hơn, nhưng sự thật chứng minh Kiều Tâm Duy là một cô gái tốt hiếm thấy. Bây giờ họ ly hôn, chỉ biết trách rằng A Hạo không có phúc mà thôi.
Tối đó cô nhận được điện thoại của Giang Hạo, giọng anh vừa mệt mỏi vừa khản đặc: “Đơn đã phê duyệt rồi.” Nhìn những miếng sủi cảo đang nổi lên trong nồi nước sôi sùng sục, Kiều Tâm Duy châm chọc nói: “Hiệu suất xử lý vấn đề này của quân đội nhanh nhỉ.” Giang Hạo lặng thinh một lát, hỏi: “Lại nấu sủi cảo à?” “Ừ, còn dư5mấy cái cuối cùng, không muốn để phí nên ăn cho hết vậy.” Nghe giọng nói của cô, Giang Hạo cảm thấy hơi nhẹ nhõm, anh dịu dàng hỏi: “Sao em thích ăn sủi cảo thế?” Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi nói: “Tôi không thích ăn sủi cảo.”
Giang Hạo lại im lặng, đột nhiên lòng anh nhói đau. Không phải cô thích ăn sủi cảo, mà bởi vì nấu sủi cảo rất tiện lợi, bởi vì những miếng sủi cảo đó là do anh gói. Giây phút đó, không cần quá nhiều lời, anh đã hiểu hết thảy. “Thôi thì để anh mời em ra ngoài ăn một bữa nhé?”
“Thôi, tôi đã nấu xong rồi.” Cô không muốn nói nhiều với anh, nghe giọng nói của anh, cô sợ mình sẽ bật khóc: “Nếu quân đội của anh đã hiệu suất như thế, vậy chín giờ sáng mai3chúng ta gặp nhau ở Cục dân chính, anh có thể xin nghỉ không?”
“Được.”
“Ha ha, bình thường làm việc không biết ngày đêm, ly hôn một cái thì xin nghỉ phép cũng dễ dàng như thế. Được rồi, vậy ngày mai nhé.” Nói xong, cô cúp điện thoại, nhìn sủi củi bốc khói hầm hập, mặc kệ cho nước mắt tràn mi.
Lúc trước cô đi đăng kí kết hôn trong một giây xúc động, không ngờ lại phải đến đó một lần nữa. Nhẽ ra ngày xưa cô không nên xúc động như thế. Sáng hôm sau, bầu trời quang đãng nhưng nhiệt độ thấp hơn mấy ngày trước, không nên chủ quan trước thời tiết giá rét vào tháng ba. Kiều Tâm Duy đã dậy từ sớm, nói đúng hơn, tối qua cô không ngủ, tuy rất mỏi mệt nhưng cô vẫn không ngủ được. Vì trông rất tiều tụy nên trước khi ra ngoài cô cố ý trang điểm cẩn thận, cẩn thận hơn cả lúc đi đăng kí kết hôn.
Cô tự lái xe đi, trên đường xe qua lại khá đông đúc. Lúc cô đến Cục dân chính thì cũng đã mười giờ sáng rồi, cô chạy chậm vào trong và thấy Giang Hạo đang nghiêm túc ngồi ở khu vực chờ. “Trên đường bị tắc đường nên đến muộn, anh lấy số chưa?” Giang Hạo giơ sở lên: “Qua rồi, lấy số khác đi.” Kiều Tâm Duy giật lấy, số một, thì ra anh đến sớm như vậy. Cô không muốn chờ nên hung hãn nói: “Lấy số mới làm gì, cứ đi thẳng đến không được hả?!”
Máy điểm danh đang hiển thị sổ sáu, nhưng cặp vợ chồng sổ sáu vẫn chưa nói chuyện xong, hình như đang tranh chấp gì đó, Kiều Tâm Duy đi đến hỏi: “Chúng tôi là số một, có thể cho chúng tôi xử lý trước được không? Chúng tôi đã nói chuyện ổn thỏa rồi.”
Người ở Cục dân chính nhìn số, lại ngước nhìn cặp đôi số sáu đang tranh chấp kia, sau đó gật đầu: “Được, hai anh chị đến ô thứ ba.” Kiều Tâm Duy vội vàng đi vào, Giang Hạo đi theo sau, nói: “Em vội vàng ly hôn với anh như vậy à?” Kiều Tâm Duy quay đầu cho anh một cái liếc sắc lẹm: “Không phải anh vội hả?” Đi vào ô số ba, nhân viên xử lý thủ tục là một phụ nữ trung niên, bà lạnh lùng nói: “Đã thương lượng xong? Mang đầy đủ giấy tờ theo không?”
“Mang đủ, và nói chuyện với nhau ổn thỏa rồi.”
Kiều Tâm Duy lấy ra một túi đựng hồ sơ, phụ nữ trung niên lấy ra xem xét: “Ui chà, ngay cả giấy đăng kí kết hôn cũng xé, còn có cả dấu chân, may mà anh chị không tưởng là xé giấy kết hôn đồng nghĩa với ly hôn.” Giang Hạo không hiểu gì cả, anh chỉ thấy giấy kết hôn vào ngày đăng ký mà thôi.Kiều Tâm Duy lạnh nhạt nói: “Anh đừng tưởng là tôi xé, tôi không rảnh đâu mà làm chuyện nhàm chán như vậy, là lúc trước anh tôi xé trong cơn tức giận.”
Giang Hạo im lặng. Nhân viên xem xét giấy tờ của hai bên, giấy tờ của Giang Hạo khá nhiều nên mất nhiều thời gian hơn, nhưng toàn bộ quá trình chỉ mất mười phút. Họ không có con, không có tranh chấp tài sản cho nên thủ tục ly hôn hoàn thành rất đơn giản.
Kết hôn hoặc ly hôn cũng chỉ là việc tốn vài phút mà thôi. Kiều Tâm Duy đi thẳng, hoàn thành thủ tục ly hôn, cô tưởng rằng mình có thể thở dài nhẹ nhõm sau những chuỗi ngày buồn bực vừa qua. Nhưng thú thật mà nói, lòng cô lại càng thêm nặng nề. Từ đây, cô và người đàn ông này sẽ mỗi người một ngả, sinh lão bệnh tử cũng không liên hệ đến anh, cuộc sống của cô sẽ không có sự tham dự của anh. Càng nghĩ càng đau lòng, giống những cơn sóng lớn ồ ạt kéo đến.
Giang Hạo vẫn đi theo sau cô, từng bước chân của cô lớn hơn, tần suất cũng tăng dần. Anh có thể nhìn thấy hai cánh tay cô rủ xuống thả lòng ở hai bên cơ thể nhưng siết chặt thành nắm đấm nhiều lần, anh biết cô đang cố gắng kìm nén chịu đựng. Đến cổng, gió lạnh xuyên qua lớp áo khoác, khiến người ta run lập cập.
Giang Hạo nói: “Hôm qua chúng ta không hẹn được, chi bằng ăn một bữa trưa với nhau đi?”
Kiều Tâm Duy nhìn anh, đây có lẽ là lần cuối cùng cô nhìn gương mặt này: “Ha ha, bữa cơm chia tay à?” “Xem như thể đi.”
“Nhưng mà tôi muốn về nhà sắp xếp hành lý, chưa xếp đồ xong.” Cô cũng muốn đi với anh, nhưng cô sợ mình sẽ khóc. Cô sẽ không rơi nước mắt trước mặt anh, cô muốn cho anh thấy, rời khỏi anh, cô có thể sống tốt hơn nữa.
“Không bắt em chuyển đi ngay, em vội vàng sắp xếp hành lý làm gì, em muốn ở bao lâu cũng được.”
“Không tốt lắm, bây giờ chúng ta không có quan hệ gì cả.”
“Tâm Duy, coi như là anh nợ em. Em coi như là anh trả nợ nên hãy nhận lấy ngôi nhà đó được không?” Ít ra cô vẫn ở nhà, anh có thể biết cô đang ở đâu, khi nào nhớ cô, anh cũng có thể đến đây để gặp cô, cũng có thể biết cô bình an không, cuộc sống trôi qua như thế nào.
Kiều Tâm Duy cắn môi dưới, quay đầu sang chỗ khác, không nhìn anh nữa: “Ngày đó đã nói rõ ràng rồi, tôi không muốn thảo luận với anh về đề tài này nữa.”
Giang Hạo đành phải coi như thôi.
Ngay lúc đó, một chiếc xe dừng ngay trước cổng, đó là một chiếc ô tô màu trắng. Kiều Tâm Duy vừa liếc nhìn đã nhận ra ngay đó là chiếc xe mới của Tiêu Thiên Ái, cô căm hận trừng mắt nhìn Giang Hạo: “Hai người quá đáng thật!”
Giang Hạo tỏ vẻ vô tội, anh không biết Tiêu Thiên Ái tới đây, những giây phút này, anh đã hết đường chối cãi. Tiêu Thiên Ái xuống xe, nhẹ nhàng bước qua. Cô ta vòng qua người Kiều Tâm Duy và nắm lấy cánh tay Giang Hạo: “Hôm nay lạnh quá, sao anh không mặc thêm áo khoác?” Giang Hạo buồn bực hỏi: “Sao em lại đến đây?”. “Em hẹn tái khám với bác sĩ Lưu lúc mười giờ rưỡi. Em thấy sao lâu thế mà anh không gọi nên em đến đây chờ. Chúng ta đi thẳng đến bệnh viện nhé.”
Kiều Tâm Duy không muốn nhìn dáng vẻ thân mật của hai người, không khác gì xát muối lên vết thương chưa khép của cô. Cô quay người định đi, nhưng bị Tiểu Thiên Ái gọi lại: “Tấm Duy, đi đâu vậy, nếu tiện đường thì để chúng tôi tiễn cô một đoạn.”
Kiều Tâm Duy hít sâu một hơi, cô cất giọng mang theo mùi thuốc súng nồng nặc: “Cảm ơn, tôi định mở tiệc chúc mừng độc thân, không tiện đường với hai anh chị đâu. Với cả, Tiêu Thiên Ái, trông cô lúc này, tôi cảm thấy có nên ngồi xe lăn tiếp đi, trông hợp mắt hơn đấy.” “Kiều Tâm Duy, cô có ý gì? Cô...” Giang Hạo kéo tay cô ta lại.
Hành động của anh lại đâm một nhát dao lòng Kiều Tâm Duy. Cô lườm anh một cái, sau đó quay người bước đi phóng khoáng.