Mới trước đây, khi nhìn chưa thấy ảnh chụp thì Nghiêm Chân cứ đoán rằng mẹ của mình còn sống trên đời hay không, khi nhìn thấy ảnh chụp rồi thì cô lại nghĩ rằng người trên ảnh chụp là mẹ của mình, điều duy nhất không ngờ là cô được ba cô nhận nuôi.
Ba mẹ thân sinh của cô …những người gắn bó làm bạn 10 năm với vùng cao nguyên vực sâu lại được an táng cùng nhau hơn hai mươi năm qua, là những người mà cô chưa bao giờ gặp, làm cho cô cảm thấy kỳ lạ một cách khó tưởng tượng được.
Đối với Tưởng Di, Nghiêm Chân không hiểu nên lấy thái độ gì mà đối đãi với bà ấy.
Còn có.. Cố Hoài Việt. Nghĩ đến đây mí mắt Nghiêm Chân bỗng nhiên nhảy dựng lên, cô phục hồi tinh thần lại, thấy lão quân y cùng Cố lão gia đi vào phòng bệnh.
Lão quân y hòa ái nhìn cô, “Hoài Việt đâu?”
“Người trong sư đoàn tới tìm anh ấy nói chút chuyện, anh ấy sẽ trở lại ngay ạ.”
Lão quân y cười với Cố lão gia, “Chờ phẫu thuật xong rồi trở về thì ông nên bồi bổ tốt cho đứa con dâu này của ông, tôi thấy sắc mặt của cô ấy so với Hoài Việt còn kém hơn.”
Cố lão gia nhìn Nghiêm Chân gật gật đầu, “Có nghe thấy không, đây là mệnh lệnh của bác sĩ, so với cách nói chuyện của ba còn có thể dùng được hơn.”
Nghiêm Chân mỉm cười, cúi đầu vuốt tóc ra sau tai.
Nói được một nửa thì Cố Hoài Việt trở về, bị lão quân y bắt được thì lại bắt đầu giáo dục một chút, “Lão Cố này, lão Nhị nhà ông không có giác ngộ của một bệnh nhân gì cả, ngày mai lên bàn phẫu thuật rồi mà còn vội vàng công việc tiền tuyến rồi.”
Cố lão gia lúc này tỏ thái độ,”Tôi đem nó giao cho ông, ông muốn giáo huấn nó như thế nào thì cứ giáo huấn, tôi không nhúng tay vào đâu.”
Cố Hoài Việt đối với việc bị hai người già này kẻ xướng người họa thì rất bất đắc dĩ, chỉ có thể quay đầu nhìn Nghiêm Chân cười cười.
Hôm sau sẽ làm phẫu thuật nên bác sĩ dặn buổi tối nhất định phải nghỉ ngơi sớm, bởi vì trời vừa sáng thì đã phải dậy chuẩn bị.
Cũng không phải là làm cuộc phẫu thuật khó khăn gì, nhưng liên tục trong thời gian dài công việc có vẻ rườm rà. Cố tham mưu trưởng cảm thấy còn có thể chịu được, bởi vì phẫu thuật làm xong vài ngày là có thể dẹp đường hồi phủ rồi, đây là kết quả mà anh với lão quân y cò kè mặc cả nửa ngày mới quyết định được.
Cố Hoài Việt ngồi ở cuối giường, nhìn Đồ Hiểu đứng cách đó không xa đang trao đổi một số điều cần chú ý đối với Nghiêm Chân, khóe miệng không khỏi nhếch lên. Đợi trong chốc lát, thấy hai người còn đứng ở đó nói, anh liền nhịn không được mà lên tiếng đuổi người. Đồ Hiểu nhịn không được mà nhe răng nhếch miệng, mà Nghiêm Chân thì trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Anh làm sao vậy, em còn có việc muốn hỏi.”
“Gấp cái gì chứ, chờ làm phẫu thuật xong cũng không muộn mà.” Cố tham mưu trưởng rất lo lắng, suy nghĩ một chút về khoảng thời gian dưỡng bệnh đầy gian nan này, Cố Hoài Việt nhịn không được thở dài, “Rốt cuộc vẫn phải nhẫn nhịn đến cùng, anh có điểm nhớ tên tiểu quỷ Cố Gia Minh kia rồi.”
Nhắc tới tiểu gia hỏa kia, Nghiêm Chân bất giác lộ ra nụ cười, “Gia Minh cũng nhất định là rất nhớ anh.”
“Khó nói lắm.”
“Sao ạ?”
Cố Hoài Việt nằm thẳng rồi nhìn cô, cười cười nói, “Nói không chừng thằng nhóc đó còn nhớ em hơn. Tiểu quỷ đó, có mẹ liền quên ba.”
Nghiêm Chân bị những lời nói này của anh làm cho nghẹn, cô ngồi xuống giường ở bên cạnh anh, cười hỏi, “Anh đây là đang ghen tỵ với con đấy à?”
Cười đến đắc ý như vậy, Cố Hoài Việt nhịn không được đưa tay kéo cô, ôm vào trong lòng, “Hình như… là có một chút.”
“Vậy anh sau này phải ở bên thằng bé nhiều hơn một chút.”
“Được, về sau sẽ có nhiều thời gian hơn.” Anh nói xong, nhìn cô có chút khó hiểu thì lại mỉm cười, “Chờ cấp trên chính thức bàn công việc với anh thì anh sẽ nói cho em biết.”
“Vậy hiện tại thì sao?” Cô liếc nhìn anh một cái.
“Hiện tại phải giữ bí mật chứ.” Nếu nhận công việc này thì anh phỏng chức sẽ mang quân hàm của một văn chức rồi, giáo viên đại học quốc phòng cũng không phải dễ làm.
Bộ dạng nghiêm trang này của Cố Hoài Việt làm cho Nghiêm Chân nhìn mà muốn cắn anh một cái, nhưng nghĩ lại thì lại thôi. Bỗng nhiên “ba” một tiếng, đèn bị tắt, bả vai Nghiêm Chân lập tức bị ôm lấy, “Được rồi, đã đến giờ tắt đèn. Đi ngủ thôi.”
“Chờ một chút, em còn có việc chưa có làm xong đâu.” Nghiêm Chân giãy dụa.
Anh ôm lấy hông cô, đặt cô ở bên người anh không chút sứt mẻ.
“Cố Hoài Việt.”
Bắt đầu đùa giỡn với người vô lại nào đó thì cô cảm thấy đối với anh một chút biện pháp đều không có, nhìn anh trầm tĩnh nằm xuống ngủ mà khóe môi còn nhếch lên khiến cô tức nhưng không đứng dậy được. Giằng co vài giây, Nghiêm Chân vẫn đành phải đầu hàng mà nằm trong lòng anh.
Mà người trên đỉnh đầu cô lúc này mở mắt, nhìn tiểu bạch thỏ nhu thuận mà nằm ngoan ngoãn trong lòng thì khẽ cười.
“Anh cười cái gì?” Nghiêm Chân rầu rĩ hỏi.
Cố Hoài Việt ho nhẹ hai tiếng rồi nói, “Án binh bất động cũng là con đường ngăn địch, cổ nhân đã chứng thực mà anh cũng vậy.”
Được tiện nghi còn khoe mẽ.
Nghiêm Chân tức giận muốn cười mà cười không nổi, cười lên thì hốc mắt liền đỏ, cô nghĩ cô yêu thương người đàn ông này.
……………..
……………………….
Ngày phẫu thuật hôm đó, Cố lão gia đến từ sáng sớm. Tuy rằng Cố lão gia cả đời này được người ta gọi là thân kinh bách chiến(tự mình trải qua quá rất nhiều lần chiến đấu, kinh nghiệm phong phú) , nhưng con người càng già đi thì lá gan cũng càng nhỏ, những lời này quả là không sai. Cố lão gia khẩn trương, ai nấy đều thấy được.
Cố Hoài Việt trước kia đã từng bị thương qua, nhưng chưa bao giờ từng có trường hợp mổ lớn như vậy, trong lúc nhất thời có chút dở khóc dở cười. Anh yên lặng nhìn Nghiêm Chân đang đứng yên ở một bên mà nhìn cô y tá làm công tác chuẩn bị cho cái chân của anh, anh vươn tay cầm lấy tay cô.
“Không có việc gì đâu, chỉ là cuộc phẫu thuật nhỏ mà thôi.”
“Em biết.”
“Vậy em còn khẩn trương cái gì?”
“Đối với người da mặt dày như anh có phản kháng cũng không được.”
Lời nói này bình thường để cho Cố Tham mưu trưởng nghe được thì phỏng chừng sẽ đánh úp bất ngờ rồi, nhưng hiện tại trước mặt nhiều người như vậy, anh chỉ có thể xoa bóp lấy bàn tay đang bị anh nắm này mà thôi.
Lão quân y đã đến đây, công tác chuẩn bị ở phòng phẫu thuật cũng đã làm tốt, chỉ chờ người bệnh nhân này mà thôi.
Cố Hoài Việt không buông tay, vẫn như trước nhìn cô như vậy. Nghiêm Chân ngẩn người, rốt cuộc hiểu được ý của anh, hai má nhất thời đỏ lên. Cô ngẩng đầu nhìn mọi người, mọi người đều thức thời mà quay lưng đi, Nghiêm Chân nắm chặt tay anh rồi cúi người hôn xuống, “Em chờ anh.”
Cố Hoài Việt nhẹ nhàng cười, trước khi buông ra còn nắm chặt tay cô một chút, như là đáp lại.
Phòng phẫu thuật mở ra trước mắt cô rồi lại khép lại, Nghiêm Chân vẫn đứng ở tại chỗ trong chốc lát rồi mới đi tới chiếc ghế dài trên hành lang, sóng vai ngồi cùng Cố lão gia.
“Ba, hành lang này có chút ầm ỹ, ba đi vào phòng bệnh của Hoài Việt chờ đi ạ.”
“Không có việc gì, ở chỗ này chờ thôi.” Cố lão gia cười cười, “Mẹ con mấy ngày hôm trước bị đau chân không thể tới được, nói rằng khi Hoài Việt làm phẫu thuật thì mỗi giây mỗi phút ba đều phải chờ ở bên ngoài, khi xong rồi thì phải nói Tiểu Mã gọi điện cho bà ấy biết.”
Nghiêm Chân cũng mỉm cười, không khuyên nữa. Kỳ thật cô hiểu được, Cố lão gia là sợ cô một mình ở chỗ này lo lắng mà ngồi không được, mới cùng cô ngồi ở chỗ này.
Cố Hoài Việt đã từng nói qua với cô, Cố lão gia nói rằng nghiêm khắc bọn họ nhưng tình yêu thương với con cháu thì không kém hơn so với Lý Uyển, nếu có một ngày em có thể nhìn thấy được Cố lão gia có tâm sự thì phải có vấn đề lớn xuất hiện trong nhân sinh của ông ấy.
Nghiêm Chân lúc ấy nghe xong chính là cười một cái, nhưng hiện tại nghĩ đến thì đúng là thực như thế này. Cố lão gia so với bất kỳ người nào đều rất thấu tình đạt lý.
Cô nghĩ nghĩ rồi do dự một lát, nhưng vẫn nói, “Ba, ngày hôm qua con đã gặp Tưởng Di.”
“Uh.” Cố lão gia gật gật đầu, “hai ngươi đã nói chuyện rồi sao?”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật đầu, “Trước kia bà ấy có đến gặp con vài lần, mỗi lần đều kết thúc không vui vẻ gì. Ngày hôm qua hai người rốt cuộc cũng ngồi xuống nói chuyện, con hỏi bà ấy là bà ấy có phải là mẹ ruột của con hay không?”
“Uh, có đáp án rồi chứ?”
“Có.” Nghiêm Chân cúi đầu, giọng nói có chút khàn khàn, “Bà ấy nói bà ấy không phải là mẹ ruột của con.”
Đáp án này cũng không ngoài ý muốn của Cố lão gia, ông dừng một chút rồi nhìn về phía Nghiêm Chân, “Vậy có có hỏi bà ấy về mẹ ruột của con là ai không?”
Nghiêm Chân gật đầu, đem những gì ngày đó Tưởng Di kể mà nói cho Cố lão gia nghe.
Cố lão gia nghe xong cũng chỉ im lặng.
Qua hồi lâu sau ông mới thở dài, “Ba con là một người quân nhân tốt, không phải người quân nhân nào cũng có thể giống như ông ấy, là người xa xứ thủ vững ở cao nguyên như vậy trong thời gian dài. Còn mẹ của con nữa… bọn họ… đều là những người đáng khâm phục.”
Khóe miệng Nghiêm Chân hơi nhếch lên, trong loan lại không hiểu sao mà có chút chua xót, “Đáng tiếc, con sống đến gần 30 năm mới biết được sự tồn tại của bọn họ.”
“Con không thể nói như vậy.” Cố lão gia trấn an cô, “Con khi đó còn nhỏ, để cho con gánh trên người trách nhiệm này cũng rất vất vả, bà nội con không nói cho con biết cũng có đạo lý của họ, nếu như là ba thì ba cũng sẽ làm như vậy thôi.”
“Con biết,” Nghiêm Chân cúi đầu, “Con sẽ không oán ai cả, bất kể là ba mẹ thân sinh ra con hay là bà nội cùng ba con, con chỉ cảm thấy những gì mình trải qua còn rất ít so với bọn họ.”
“Vậy con nghĩ thông suốt rồi.” Cố lão gia cười cười, “Nhưng con, nhìn con ngày hôm qua đến bây giờ luôn không yên lòng, sao vậy?”
Nghiêm Chân nghe vậy cúi đầu, trầm mặc rất lâu sau mới nói, “con chỉ cảm thấy có chút hỗn loạn, đối với Tưởng Di con không biết nên đối mặt như thế nào, với Hoài Việt thì con cũng có chút áy náy, còn có bà nội nữa, con không biết nên làm thế nào để nói cho bà rằng con đã biết mọi việc, còn có ba mẹ ruột của con…”
Vấn đề nhiều lắm, nó ép cô đến không thể thở được.
Cố lão gia hiểu được tâm tình lúc này của cô rất phức tạp, “Nếu đó là điểm mấu chốt, như vậy lần này phải là tự con quyết định lấy, đừng để cuộc sống sau này lại có cơ hội mà hối hận nữa.”
Cố lão gia ôn hòa trấn an như vậy làm cho Nghiêm Chân cảm thấy mũi mình chua xót hơn nữa, ông đã lo lắng cho cô rất nhiều, cô rốt cuộc cũng hạ quyết định, “Ba, con muốn đi Tây Tạng?”
“Đi Tây Tạng?”
Nghiêm Chân gật gật đầu, “Con muốn đi gặp ba mẹ ruột của con.”
“Cái này thì nên đi, ba cũng không có lý do gì phản đối.” Cố lão gia cười cười, “Nhưng nha đầu, Hoài Việt làm sao bây giờ?”
Đây đúng là người khiến cô do dự.
Nghiêm Chân nắm chặt tay, giọng nói có chút khàn khàn, “Con không biết.” Cô đối mặt với anh thì không biết nên làm như thế nào, “Kỳ thật con muốn nói với anh ấy, nhưng lại không biết nên nói như thế nào?”
“Nó nếu biết thì khẳng định sẽ không cho con đi một mình.”
“Con biết.” Nghiêm Chân thấp giọng nói, “Nên con muốn nhờ ba nói với anh ấy để anh ấy không cần phải đi với con.”
Thứ nhất là do chân anh bị thương còn chưa có dưỡng thương tốt, thứ hai nữa là mấy vấn đề này cô muốn tự mình giải quyết.
Cố lão gia nghe xong vẫn không nói gì. Một lát sau, ông đứng dậy, đi tới cửa phòng phẫu thuật. Tuy rằng để lại cửa sổ bằng thủy tinh, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì cái gì cũng không nhìn thấy. Ông đứng ở nơi đó, đứng lặng thật lâu, mới chậm rãi xoay người sang chỗ khác rồi nói hai chữ, “Đi thôi.”
“Sao ạ?” Ngữ khí của ông quá nhanh, Nghiêm Chân nhất thời không có nghe ra.
“Ba nói con đi đi.” Cố lão gia thản nhiên lặp lại lần nữa, “Là vấn đề quan trọng thì cần giải quyết, từng bước từng bước một mà làm. Phía Hoài Việt, con nếu không nói được thì ba sẽ thay con nói. Bên kia rất vất vả, con vẫn không nên đi một mình, nên cùng đi với các thầy cô giáo đi cứu viện ở cao nguyên Tây Tạng đi.”
“Ba…”
An bài cẩn thận tỉ mỉ như thế khiến cho cô cơ hồ là mở miệng không được.
Cố lão gia vỗ vỗ bả vai của cô, “Ba cho con thời gian nhưng con cũng phải cam đoan vượt qua được thời gian quan trọng này rồi cái gì cũng không nghĩ nữa, cứ như vậy mà sống cho tốt.”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật đầu.
……………
Có lão quân y tự mình ra tay, phẫu thuật tiến hành rất thuận lời.
Qua thời gian gây tê, nơi phẫu thuật khó tránh khỏi cảm giác vô cùng đau đớn, cứ ép buộc như vậy hai ba ngày sau thì Cố Hoài Việt mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Đó là ban ngày, Nghiêm Chân chưa kịp sửa sang lại góc chăn cho anh thì bỗng nhiên bị anh cầm lấy tay, sau khi hoảng sợ rồi nhìn rõ thì mới biết là anh tỉnh lại, sắc mặt có chút tái nhợt, khóe miệng lại lộ ra nụ cười.
Nghiêm Chân ngẩn ra, sau đó nhanh chóng quay đầu đi, không nhìn thẳng anh.
Cố Hoài Việt cũng không vội, chậm rãi xoa tay cô, thẳng cho đến khi cô ngứa chịu không nổi nữa mới quay lại liếc nhìn anh một cái, anh nhìn cô, dĩ nhiên đôi mắt kia đã phiếm hồng.
Anh nói với giọng khàn khàn, “Qua vài ngày nữa thì tốt rồi.”
“Em biết.” Nghiêm Chân nở một nụ cười, “Anh có khát không, em rót cho anh cốc nước.”
“Được.”
Cô rót cho anh một cốc nước, lại đỡ anh ngồi dậy.
Cố Hoài Việt liền từ tay cô cầm lấy cốc nước mà uống mấy ngụm, sau đó lại nhìn chằm chằm vào cô.
“Trên mặt em có gì sao?” Nghiêm Chân bị anh nhìn thì có chút sợ hãi.
“Có. Tiều tụy, lo lắng, còn có mệt mỏi.” Cố Hoài Việt vừa đánh giá cô vừa nói, cho đến khi Nghiêm Chân không chịu được nữa, trừng mắt nhìn anh thì anh mới nở nụ cười, “Em là đang chuẩn bị để cho bệnh viện nhận thêm một bệnh nhân nữa sao?”
“Nào có.” Nghiêm Chân nghiêm mặt lại, “Anh.. anh đang ngủ ngon giấc thế… sao vừa tỉnh lại đã nói nhiều rồi.”
Sao lại chuyển đề tài sang việc anh nói nhiều rồi thế này, nha đầu ngốc này.
Anh cúi đấu cười, cầm lấy tay cô, “Không thể ngủ tiếp, chờ một thời gian nữa chúng ta trở về nhà, khi đó sẽ để cho em nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vậy anh phải nhanh chóng đứng được đã.” Nghiêm Chân thấp giọng nói.
“Được.” Cố Hoài Việt cười đồng ý với cô.
Chấm dứt phẫu thuật được vài ngày, lão quân y lại tham gia một đội của quân khu đi chữa bệnh, đi tới vùng thảo nguyên, tới nơi đó xem bệnh cho những người dân làm nghề chăn nuôi ở nơi đó. Trong sư đoàn cũng đến đây không ít người, đều là những người lính còn trẻ tuổi, cùng Cố Hoài Việt nói chuyện cũng không có kiêng dè gì.
Nghiêm Chân ngồi ở một bên nghe những người này nói chuyện rồi chọc cười mà cũng cảm thấy rất thú vị, đang khi cô định tránh đi thì nghe thấy một vị thiếu tá hỏi Cố Hoài Việt, “Tham mưu trưởng, nghe nói anh sang năm được điều đến đại học quốc phòng làm giáo viên, chuyện này có thật không vậy?”
Giáo viên? Nghiêm Chân dừng cước bộ lại, có chút kinh ngạc nhìn Cố Hoài Việt. Sao lại không nghe anh nhắc qua?
Cố Hoài Việt liếc nhìn cô một cái rồi mới nói, “Các cậu là từ ai mà nghe được tin này thế?”
“Cái này anh không cần biết đâu, dù sao trong sư đoàn cũng truyền loạn đi rồi. Lão Lưu nói anh ở phương diện đào tạo binh lính này cũng là một người tài, mọi người cũng không nghĩ để cho anh đi đâu.”
Cố Hoài Việt cười cười, “Được rồi, lời tán dương của các cậu tôi xin nhận. Chuyện này còn chưa có quyết định, đến lúc đó hãy nói sau.”
Nghiêm Chân một mực yên lặng ngồi ở bên giường, trong đầu bỗng nhiên nhớ chuyện bí mật mà anh muốn giữ kín trước khi anh làm phẫu thuật kia, chẳng lẽ chính là chuyện này?
“Em đang suy nghĩ cái gì thế?” Tiễn bước những người đó, Cố Hoài Việt liền thấy Nghiêm Chân ngồi ngẩn người ở bên giường.
“Có phải là thật không?” Nghiêm Chân ngẩng đầu hỏi anh.
“Cái gì mà có phải là thật không?”
“Này… anh đừng giả bộ hồ đồ.” Nghiêm Chân vội la lên, “Anh… anh thật sự chuẩn bị chuyển thành văn chức sao? Không còn ở đây huấn luyện binh lính của anh nữa sao?”
Cố Hoài Việt nhìn cô sốt ruột mà cười, một lát sau mới có biểu tình thật sự nghiêm túc, còn thực sự nói, “uh, không còn ở đây huấn luyện cũng như diễn tập nữa.”
Một câu này nói ra rất thoải mái, nhưng quyết định được lại thật sự khó khăn. Nhưng là mũi tên đã lên cung thì không có thể quay đầu lại được, anh phải làm, cố gắng làm cho tốt.
“Sao có thể được?”
“Sao lại không được. Về sau em và Gia Minh chính là lính của anh.” Cố Hoài Việt cười nói, “Từ khi kết hôn tới nay chưa thể chiếu cố tốt cho em cùng Gia Minh, bây giờ anh còn bị như vậy khiến em khổ theo anh cả một thời gian dài, là lúc anh nên bồi thường lại cho hai người rồi.”
“Hoài Việt.”
“Cảm động sao?” Cố Hoài Việt hôn cô, “Cảm động thì nên cho anh thêm một chú lính nữa đi, hai người thì anh cũng không ngại ít đâu.”
Nghiêm Chân bắt lấy tay áo của anh, không biết nên nói cái gì mới tốt.Thật lâu sau,dưới ánh mắt có chút chờ mong của anh thì cô mới nói, “Hoài Việt, chúng ta phải xa nhau một đoạn thời gian.”
Quả nhiên, thân thể anh trong nháy mắt cứng ngắc.
“Nghiêm Chân, em đang nói cái gì?”
“Em… em nói là… em chuẩn bị đi Tây Tạng cho nên chúng ta sẽ phải xa nhau một thời gian.”
Lời nói còn chưa dứt, liền cảm giác được anh thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Anh tưởng là việc gì nữa, làm cho anh sợ nhảy dựng lên rồi.” Nói xong anh còn gõ đầu cô, “về sau nói chuyện không cho phép ngắt giữa chừng.”
Nghiêm Chân cúi đầu không lên tiếng.
“Không cần tách ra làm gì, nếu em muốn đi thì anh đi cùng em.”
“Không được.” Nghiêm Chân cự tuyệt, “Chân của anh vừa làm phẫu thuật xong, không thể đi đến nơi lạnh như vậy.”
“Không có việc gì đâu.” Cố Hoài Việt cười, “Về điểm chịu rét này thì anh giờ vẫn có thể nằm trên đất được, anh cũng không phải là tàn phế.”
“vậy cũng không được.”
“Nghiêm Chân.” Anh giữ chặt tay cô, ý đồ muốn nói mình không có việc gì.
“Mặc kệ nói như thế nào cũng không được.” Nghiêm Chân đẩy tay anh ra, rống lên một tiếng như vậy khiến cả hai người đều ngây ngẩn cả người.
Rất nhanh, Cố Hoài Việt thu hồi tay lại, khẽ cau mày, “Nghiêm Chân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Nghiêm Chân nhìn anh, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng nhất thời lại không biết nói như thế nào. Thẳng đến khi cửa phòng bệnh mở ra, đồng thời vang lên một giọng nói, “Để ba nói với nó.”
Hai người đồng thời nhìn ra cửa, là Cố lão gia.
Ở trên ghế dài ngoài phòng bệnh, Nghiêm Chân ngồi ngẩn người ở đó. Khoảng cách giữa họ chỉ là cánh cửa dày này, nhưng cô cũng nghe không được bên trong đang nói cái gì.
Đến cuối cùng vẫn là Cố lão gia thay cô nói ra, trong khi hai người giằng co thì cô cảm thấy mình là người không có tiền đồ khi rời đi như vậy, anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô khi cô rời đi, nghĩ đến ánh mắt của anh nhìn cô khi cô muốn rời đi thì Nghiêm Chân không dám nghĩ nữa.
Cô chỉ có thể nặng nề mà che mặt.
Không biết chờ bao lâu, lâu đến mức cô nhịn không được nữa mà muốn tới gõ cửa, bỗng nhiên bên trong truyền đến âm thanh thật lớn của tiếng đồ vật rơi vỡ, mí mắt cô nhảy dựng lên, lập tức từ trên chiếc ghế dài nhảy dựng lên, cái gì cũng không nghĩ nữa mà nhanh chóng gõ cửa.
Nhưng người bên trong so với cô cò nhanh hơn, vừa khi nghe tiếng rơi vỡ cũng là lúc cửa được mở ra từ bên trong.
Cố Hoài Việt đứng ở trước mặt cô, phía sau là bàn trà bằng thủy tinh bị anh đập nát, cô nhìn thấy mà ghê người.
“Hoài Việt, em…” Cô kéo tay anh, hoàn hảo là không có bị thương làm cho cô thoáng cảm thấy nhẹ nhõm. Rồi sau đó lại sửng sốt vì Cố Hoài Việt lật tay lại rồi cầm lấy tay cô.
“Nghiêm Chân.” Anh rũ mắt nhìn cô rồi nói, “Anh đồng ý.”
Cô giật mình mà nhìn anh, thẳng đến khi trên miệng anh lộ ra một nụ cười khổ, “Anh nói là em đi đi.”
Anh đồng ý rồi, cô hẳn là nên vui mừng.
Nhưng Nghiêm Chân nhìn anh, lại rất nhanh lấy tay bưng kín miệng, ngắn chặn thanh âm nức nở sắp tràn ra.