Đầu tháng năm trong bộ đội cũng có vài ngày nghỉ, nhưng sáng sớm ngày hôm sau Cố Hoài Việt muốn đi tới sư bộ, bởi vì còn một chút công việc chưa làm xong, anh nghĩ thừa dịp này nhanh chóng hoàn thành, thời gian còn lại có lẽ nên dùng để chỉnh đốn bản thân.
Thời gian trước lão Lưu sinh bệnh phải nằm viện, Cao chính ủy về nhà chiếu cố ba mình, rất nhiều sự tình đều đặt ở trên người anh để anh phụ trách, Cố tham mưu trưởng có một đoạn thời gian rất dài không nghỉ ngơi tốt, vì thế lần này Lưu Hướng Đông thế nào cũng không an bài nhiệm vụ cho anh, trực tiếp điều anh về nhà cùng vợ và con trai.
Quân lệnh như núi. Cố Hoài Việt có chút bật cười nhưng cũng thật cảm kích mà tiếp nhận.
Tiểu gia hỏa nghe nói thế thì rất vui, điểm tâm không cần Nghiêm Chân thúc giục cũng nhanh chóng ăn xong, còn ngoan ngoãn giúp Nghiêm Chân rửa bát.
Nghiêm Chân kinh ngạc nhìn tiểu gia hỏa này, nhìn đôi tay mập mạp dính đầy xà phòng đang vẫy trong bồn nước, bộ dạng vui vẻ tự tại cũng giống như anh vậy.
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, Nghiêm Chân đi ra ngoài mở cửa.
Vừa mở cửa ra liền thấy, đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên mặc quân trang. Nghiêm Chân vừa nhìn liền cảm thấy rất quen thuộc, suy nghĩ trong chốc lát mới nhớ tới tên của người đàn ông này, “Khương Tùng Niên?”
Khương Tùng Niên bị cô nhìn như vậy thì có chút ngượng ngùng, lúc này nghe cô nói ra tên mình thì không khỏi vui vẻ, đứng thẳng người rồi làm quân lễ.
Được người so với Cố Hoài Việt còn lớn tuổi hơn làm quân lễ khiến cho Nghiêm Chân có điểm khó nghĩ, cô vội vàng hạ thấp người, mời Khương Tùng Niên vào nhà.
Anh ta nói anh ta có ít đặc sản, Nghiêm Chân vừa thấy liền ngây ngẩn cả người, “Sao anh lại mang quà cáp đến làm gì?”
Khương Tùng Niên cười cười, làn da ngăm đen lộ ra vẻ thẹn thùng, “Tôi lần đầu tiên đến nhà của tham mưu trưởng mà không có gì cả, đây là đặc sản của quê tôi nên mang tới cho mọi người nếm thử. Cái này cũng không quý giá gì.”
Nghiêm Chân vội vàng mời anh ta vào nhà ngồi, Cố tiểu tư lệnh ở phòng bếp nghịch nước, Nghiêm Chân ở phòng khách tiếp đón Khương Tùng Niên.
Khương Tùng Niên sau khi ngồi xuống ghế sofa thì có chút không được tự nhiên mà nhìn chung quanh một vòng. Vợ cùng con của anh cũng đã ở ngoại ô thành phố B này được vài năm trong khu người nhà ở trong viện, chỗ đó là dãy nhà nhỏ nằm ở phía sau sư đoàn trinh thám ở quân khu này. Xem bố cục chỗ này cùng với nhà của mình thì cũng không khác nhau là mấy.
Tầm mắt dừng ở ngay cốc nướng ấm ở trước mặt, anh nói, “Ngày nghỉ mà tham mưu trưởng cũng không có nhà sao?”
“Anh ấy làm việc hết ngày hôm nay nữa mới nghỉ.” Nghiêm Chân cười cười.
“À.” Khương Tùng Niên gật gật đầu, “Tôi thấy trong nhà vẫn còn nhiều chỗ trống, cô còn chưa tùy quân sao?”
Nghiêm Chân vuốt vuốt tóc, “Cũng không vội ạ, người nhà của Khương phó tiểu đoàn cũng tới đây rồi chứ?”
Khương Tùng Niên cười cười rồi nói, “Vâng, cũng đã tới đây nhiều năm rồi, con gái cũng đã học tới cấp hai rồi, vợ của tôi cũng làm việc cách nơi ở không xa.”
Nghiêm Chân nghe vậy cũng có chút hâm mộ, “Như vậy là tốt rồi.”
Khương Tùng Niên lại thở dài, “Kỳ thật cũng không có gì, vợ tôi cùng đứa con ở thành phố B này tuy vất vả nhưng cũng đã an bài tốt lắm, tôi muốn chuyển nghề chạy lấy người.”
Nghiêm Chân không khỏi có chút kinh ngạc, “Năm nay?”
“Uh.” Khương Tùng Niên gật gật đầu, “Cũng gần 20 năm rồi, không kỹ thuật không văn hóa thì bộ đội là bất lưu.”
Doanh trại quân đội bằng sắt này đào tạo hết lớp lính này tới lớp lính khác, phục viên chuyển nghề là chuyện bình thường. Hơn nữa bộ đội giờ cũng đang là thời kỳ chuyển đổi mô hình này rất nhiều, tin tức hóa bộ đội, càng cần nhiều nhân tài. Giống như Khương Tùng Niên vậy, chỉ lấy được một chứng chỉ sĩ quan của trường đại học cấp cho, sớm vài năm còn có thể, hiện tại tự nhiên liền chuyển theo không kịp với tiến độ hiện nay.
Mặc dù nói như vậy là có chút đả thương người, nhưng cũng là sự thật.
Trầm mặc trong chốc lát, Nghiêm Chân mới hỏi lại, “vậy… sau khi chuyển nghề thì có tính toán gì không?”
Vấn đề này có chút nghiêm trọng, Khương Tùng Niên cầm tay đặt ở trên đầu, “Ở nơi đó đang bắt đầu có an bài cho những chiến sĩ trong biên chế làm việc ở sư đoàn, việc này làm cho tôi rất lo lắng, đặc biệt là vợ cùng con gái…” Nói xong, anh ngẩng đầu, ánh mắt có chút do dự. Anh là người ăn nói vụng về, toàn nói vòng luẩn quẩn, “Kỳ thật, tôi hôm nay tìm đến tham mưu trưởng chính là muốn nói chuyện này.”
Nghiêm Chân Vâng một tiếng, rồi ngồi nghe anh ta nói.
Khương Tùng Niên đưa tay vò tóc trên đầu, anh có chút ngượng ngùng nói, “Con gái của tôi hiện ở học cấp hai ở một trường gần nhà, nhưng con bé không có hộ khẩu ở thành phố B, đợi cho đến khi thi vào trường cao đẳng thì còn phải về nhà với ông bà. Điểm ấy thì không phải lo lắng, bởi vì tôi đem công tác an bài ở quê, chẳng qua là trình độ giáo dục ở quê nhà không tốt như thành phố B, thành phố lớn mà, cái gì cũng đều tiện lợi cả cho nên tôi nghĩ nên để con bé ở chỗ này thi vào trường cao đẳng trước rồi về nhà thăm ông bà sau. Nhưng tôi vừa chuyển nghề, phòng ở trong quân doanh cũng không thể ở được nữa, còn phải đi nơi khác để thuê phòng, lại tốn thêm một số tiền đáng kể. Cho nên tôi nghĩ tìm tham mưu trưởng thử xem, nói về vấn đề phòng ở này….”
Nghiêm Chân nghe xong, vẻ mặt không khỏi ngờ ngệch chút xíu. Một lát sau cô lấy lại tinh thần.
“Phòng ở gặp khó khăn gì sao?”
Khương Tùng Niên thở dài, “Tôi rất ít khi hướng mọi người xin về những việc được quy định trong quân đội, lần này cũng là bất đắc dĩ, tôi nghĩ tìm tham mưu trưởng nói xem, xem việc phòng ở có thể trì hoãn việc giao phòng được hay không?” Gặp Nghiêm Chân trầm mặc thì anh vội vàng nói, “Nếu thật sự phiền toái quá, kỳ thật trước kia tôi còn có chút do dự, sợ cấp lãnh đạo…”
“Không có việc gì.” Nghiêm Chân đánh gãy lời anh ta, “Chuyện này em sẽ nói với Hoài Việt, có thể giúp được thì sẽ tận lực giúp.”
Khương Tùng Niên sửng sốt, rất vui mừng mà nói, “Vậy thật cảm ơn hai người.”
Nghiêm Chân mỉm cười, nói không sao cả.
Tiễn bước Khương Tùng Niên, Nghiêm Chân ngồi ở trên ghế sofa ngẩn người. Chỉ ngồi một lúc đã cảm thấy hai tay lạnh lẽo, liền cuống quít đi rót cốc nước ấm cầm trong tay. Nhiệt độ nơi bàn tay chậm rãi tăng lên, tâm tình cũng bình ổn xuống.
Tiểu gia hỏa kia còn ở trong phòng bếp nghịch nước, không biết mệt. Bỗng nhiên một thanh âm rơi vỡ từ trong phòng bếp truyền đến, Nghiêm Chân cả kinh, buông cốc nước vào nhìn tiểu quỷ kia.
Bát hoa bằng gốm sứ bị tiểu tử kia làm hỏng một cái, Nghiêm Chân nhìn tay của tiểu quỷ kia, không thấy vết thương nào mới yên lòng.
Cô ngẩng đầu, trừng mắt nhìn tiểu gia hỏa kia đang dán vào góc tường thì mới nói, “Không được nghịch nước nữa, nhanh đi vào phòng học bài đi.”
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện mà đi ra ngoài.
Nghiêm Chân đứng ở phòng bếp, nhìn một đống hỗn độn này thì bỗng nhiên cảm thấy như có một cơn sóng mệt mỏi đang đánh úp lên cô.
………..
……………..
Buổi tối, Cố Hoài Việt chuẩn bị vào nhà liền cảm giác được có chút không bình thường.
Tiểu gia hỏa kia ngồi một mình giữa nhà chơi súng của cậu bé, Cố Hoài Việt gõ nhẹ lên đầu con trai, “Con làm sao vậy?”
Tiểu gia hỏa kia ôm chân thủ trưởng, nức nở, “Cô giáo Nghiêm giận con rồi, từ trưa đến giờ cũng không để ý đến con.”
Hả? Việc này làm anh có chút ngạc nhiên, anh xoa xoa tóc con trai, “Con lại làm chuyện gì xấu rồi?”
“Con làm vỡ một cái bát.” Tiểu gia hỏa kia nhỏ giọng ngập ngừng nói, “Chuyện xấu này thực nghiêm trọng sao ba?”
Cố Hoài Việt trầm ngâm một chút, xoa đầu tiểu gia hỏa kia rồi nói, “Để ba đi xem.”
Phòng ngủ để đèn mờ, Nghiêm Chân nằm ở trên giường, dùng chăn che đầu, cô đang ngủ.
Cố Hoài Việt đi qua, vốn định nhẹ nhàng thay cô dịch góc chăn một chút, không nghĩ lại kinh động tới cô. Nghiêm Chân mở to mắt, từ từ tỉnh dậy, thấy Cố Hoài Việt ngồi ở đầu giường.
“Anh về rồi à?” Cô mơ hồ nói, “Bây giờ là mấy giờ rồi anh?”
“Hơn 6h rồi.”
6h, hơn 6h? Nghiêm Chân cuống quít đứng dậy, cô thế nhưng ngủ cả một buổi chiều?
Cố Hoài Việt đỡ lấy cô, “Em thấy mệt mỏi thì nằm nghĩ đi, cơm chiều để anh làm cho.”
“Không sao đâu.” Cô thấp giọng nói, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói có chút nhỏ nhẹ, so với bình thường thì đáng yêu hơn vài phần. Nghiêm Chân lắc lắc đầu, nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Đúng rồi, hôm nay Khương Tùng Niên Khương phó tiểu đoàn đến nhà chúng ta.”
“Hả? Anh ấy đến có việc gì sao?”
“Anh ấy sắp tới không phải sẽ chuyển nghề sao, nhưng con gái anh ấy còn đang đi học ở đây…”
Cố Hoài Việt nghĩ tới, “Lão Khương năm nay cần phải đi, là vấn đề về phòng ở sao?”
“Vâng.”
Cố Hoài Việt trầm ngâm một lát rồi nói, “Chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn, không phải người vừa đi thì phòng ở sẽ lập tức bị thu lại liền, bộ đội cũng sẽ cho anh ấy thời gian 1 đến 2 năm gì đó. Đợi lát nữa anh gọi điện thoại nói cho lão Khương không cần lo lắng, thuận tiện gọi bên doanh trại chuẩn bị đón người.”
Nghiêm Chân nghe xong, không khỏi có chút kinh ngạc, “Dễ dàng giải quyết như vậy?”
Cố Hoài Việt bật cười, “Tuy rằng bộ đội quản lý nghiêm nhưng cũng không phải không có nhân tính, đều là chiến hữu, không thể làm cho cảm giác của bọn họ với người khác như trà lạnh thế được.”
Nghiêm Chân ngẩn người, cười rồi nói với anh, “Hoài Việt, em chưa có nói chuyện của ba cho anh đúng không?”
Cố Hoài Việt ngẩn ra.
Nghiêm Chân ngồi ở trên giường, xoa hai chân mình mà nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm yên tĩnh, rất đẹp, thích hợp để nhớ lại, “Ba em tham gia quân ngũ được 8 năm, ông ấy nói rằng con số này rất đẹp, ông ấy nói rằng con số này thực thích hợp khi tham gia quân ngũ. Sau này, khi em 9 tuổi thì ba em chuyển nghề. Rất kỳ quái, có nhiều chuyện trước kia em đều đã quên, nhưng trong ngày này lại cố tình nhớ lại rất rõ.”
Ngày đó ba cô tìm một chiếc xe, đem những vật phẩm tư nhân của ông ở trong quân đội chuyển về. Không có bao nhiêu, chỉ có một ít thư cùng một cái ba lô, còn có cái quân hàm bị gỡ xuống mà thôi.
Cô đứng ở nơi đó, khó hiểu hỏi ba cô đã xảy ra chuyện gì.
Ba cô đối với cô luôn luôn hòa ái, mặc dù là lúc này cũng chỉ cười cười, xoa xoa đầu cô, “Bé, ba về sau không trở lại quân ngũ nữa, con cùng ba về nhà có được không?”
Cô ngây thơ gật gật đầu, chỉ vào những thứ ba đang sắp xếp rồi hỏi,“Ba à, ba có thật ít đồ nha…”
Câu trả lời của ba cô chính là nụ cười ấm áp.
Một người quân nhân khi rời khỏi quân ngũ chính là thời điểm phải đối mặt với những sự thật phát sinh nơi xã hội, nhưng dưới tình huống bình thường bọn họ cũng không hướng bộ đội yêu cầu cái gì. Bởi vì họ là một người đàn ông chân chính từng trải và có kinh nghiệm, khiến cho bọn họ có dũng cảm đối mặt với tất cả. Ba của cô cũng là một người như vậy.
“Đoạn thời gian khi ba em về nhà tìm công việc, tin tức về phòng ở lúc đó cũng không có gì nên bà nội liền ở cùng em ở căn phòng của bộ đội kia. Thẳng đến một ngày, người của doanh trại nói cho em biết rằng muốn thu phòng ở, ba ngày sau phải rời đi.”
“Khi đó ba của em còn ở nhà chờ tin tức công việc, không thể trực tiếp trở lại quân doanh, ông ấy nhờ quan hệ mà liên hệ với trưởng ban của doanh trại, thậm chí cả phó lữ trưởng chủ quản của chuyện này nữa. Nhưng bọn họ đều nói với ba em rằng đây là mệnh lệnh toàn sư bộ, phải trong vòng ba ngày giao lại phòng ở.” Cô dừng một lát rồi nói tiếp, “Kỳ thật trước đó cũng có bác thúc giục chúng em giao phòng ở, vì thế còn ghi cả số điện nước của phòng. Sau này ba em tìm người giúp nên để cho em và bà ở thêm được mấy tháng, ba em vì ngừa vạn nhất còn cố ý đóng mấy trăm đồng tiền điện nước. Nhưng lúc đó cũng không được nữa, vị trưởng ban kia nói rằng sợ đem cả tiền điện nước của các phòng đóng đi chăng nữa thì chúng em cũng phải đi.” Nói tới đây, lông mi của Nghiêm Chân khẽ run run, Cố Hoài Việt giống như dự cảm được cái gì đó, anh cầm lấy tay của cô, quả nhiên là rất lạnh.
“Em gọi điện thoại cho ba, ở trong điện thoại sợ hãi mà khóc, ba liền an ủi em, nói không có việc gì đâu, ông ấy sẽ lập tức tới, lúc đó ông ấy đã ngồi trên tàu rồi. Nhưng ngay tại thời điểm em và bà cùng nhau đóng gói hành lý thì nhận được điện thoại của bệnh viện, nói rằng bệnh nhồi máu cơ tim của ba em lại phát tác, khi đưa đến bệnh viện không được cứu chữa kịp thời nên đã qua đời.”
Nói tới đây cô gắt gao cầm lấy tay của anh, “Em không biết ông ấy có bệnh, hơn nữa em vẫn không thể tin được, người mà em rất kính trọng lại dùng phương thức như thế để rời đi nhân thế. Nằm trên một giường bệnh lạnh băng của một thành phố xa lạ.”
Cô nở nụ cười, nhưng nụ cười này ở trong mắt anh là sự thống khổ vô cùng, Cố Hoài Việt nắm chặt lấy tay cô.
Sau khi những người trong bộ đội cũng biết, cũng chỉ biết ngượng ngùng mà thúc giục bọn họ giao phòng ở, còn nhân tiện giúp ba cô cử hành tang lễ. Sĩ quan chuyển nghề thì bộ đội đều cấp phí ổn định cho từng người, lúc ấy ba cô còn chưa lĩnh số tiền này mà số tiền này cũng có trong kế hoạch vì thế ở trong lễ tang, phó lữ trưởng mới đem số tiền kia đưa cho bà và cô. Bà nội cầm số tiền kia mà nước mắt rơi lã chã.
“Sau có một lần, em cùng bà nội xem một tiết mục trên tivi, trong đó đang chiếu cảnh các lão binh xuất ngũ, một đám người sắt đá hùng dũng mà khóc như những đứa trẻ thì em liền hỏi bà nội. Em hỏi bà rằng ba em lúc chuyển nghề có phải cũng khó khăn như vậy? Bà nội nói, đương nhiên, nhưng tính của ba em mạnh mẽ, cái gì khổ đều nghẹn ở trong lòng.” Nói đến đây làm cho cô đỏ cả mắt, nhìn về phía Cố Hoài Việt, “Em hiện tại cuối cùng cũng hiểu được một việc, thời điểm trước đây khi ba em rời khỏi bộ đội, em chưa bao giờ cho ông ấy được sự an ủi nào cả. Sau khi ông ấy mất, em đối với nơi đó chỉ có hận, em hận nơi mà ông ấy từng nhiệt tình yêu thương, em nghĩ rằng ba nhất định sẽ rất thất vọng về em.”
Anh cũng không biết cô đem nổi đau chôn sâu như vậy, giờ phút này cô nói ra làm cho anh nhất thời không thể chống đỡ được chỉ có thể cùng cô cảm thấy khó chịu. Cố Hoài Việt ôm chặt cô, hôn lên hai bên thái dương của cô, giọng nói của chút trầm xuống, “Nghiêm Chân, em đừng nói nữa…”
Cô nghĩ tới cả đời này phải rời xa những người mặc quân trang đó, bởi vì vừa nhìn thấy bọn họ thì cô liền không tự chủ được nhớ tới ba mình. Đối với bọn họ cô không thể yêu nhưng cũng hận không thể gỡ xuống được, cho nên cô lựa chọn rời xa. Nhưng vừa vặn thay cô lại gả cho một quân nhân như vậy, một người quân nhân chân chính. Cô thậm chí hâm mộ Khương Tùng Niên, thời điểm anh ta cô độc và bất lực có thể gặp được một người giúp đỡ anh ta như vậy. Anh làm cho cô cảm giác được sự ấm áp.
“Hoài Việt.”
“Sao em?”
“Cảm ơn anh.”
Cảm ơn anh đã làm cho nỗi hận thù và phẫn uất trong cô tiêu tan đi.
Cố Hoài Việt nở nụ cười, thay cô lau đi nước mắt, “Em đừng nói ngốc nữa. Nghiêm Chân, cùng anh và con sống những tháng ngày vui vẻ và đừng nghĩ tới những khổ sở này nữa có được không?”
“Vâng.” Nghiêm Chân gật gật đầu, lẳng lặng gối đầu lên bờ vai của anh. Thật lâu sau, mới rầu rĩ nở nụ cười, vì tính trẻ con của mình mà cảm thấy thẹn thùng, “Em gần đây có phải là đa sầu đa cảm lắm không?”
“Có chút rồi.” Cố Hoài Việt nghiêng đầu, hôn lên khuôn mặt của cô, “Nhưng anh rất thích.”
Nghiêm Chân thẹn thùng đẩy anh ra, đứng thẳng dậy thì thấy cái đầu nhỏ của tiểu gia hỏa nào đó đang lấp ló ở cửa.
“Gia Minh.” Cô gọi tên cậu bé, làm cho kế hoạch rình coi của tiểu quỷ kia bị phá hủy.
Tiểu gia hỏa kia chu miệng, không tình nguyện bị bắt ngay tại trận, “Em… em không phải đến nhìn lén… em đói bụng.”
Bộ dạng giấu đầu lòi đuôi này chọc cười Cố Hoài Việt, anh xoa đầu tiểu tử kia rồi nói, “Đi, chúng ta đi nấu cơm nào.”
Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ rời đi, Nghiêm Chân nở một nụ cười từ tận đáy lòng.
Cô cúi đầu, sờ miếng ngọc bội đang treo trên cổ mình rồi thấp giọng nói, “Ba à, ba có thấy không? Con hiện tại rất hạnh phúc…”