Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Chương 9

Trước Sau

break

 

Tống Điềm Chi nghiêng đầu nhìn Trần Quế Lan.

 

Lúc này cô mới nhớ ra, nguyên chủ vẫn luôn lấy cớ này để trốn tránh lao động, dù sao cô cũng chẳng quan tâm đến công điểm, tiền lương thực trong nhà cho cô cũng đủ ăn rồi.

 

Nhưng bây giờ cô không phải nguyên chủ, đương nhiên không thể sống theo cách của nguyên chủ được.

 

Trong thời điểm nhạy cảm của năm 76 này, con đường duy nhất của cô là phải giành được suất trở về thành phố.

 

Tống Điềm Chi không đáp lời Trần Quế Lan, ngược lại vừa nhổ cỏ vừa hỏi han tình hình trong thôn.

 

Ngôi làng mà cô đang ở tên là Đông Ngũ, cách huyện thành hơn ba tiếng đi xe, nếu đi bộ thì phải mất cả ngày trời.

 

Phó chủ nhiệm thôn là chỗ dựa lớn nhất của cô trong thôn, vị phó chủ nhiệm này có chút quan hệ họ hàng với người nhà cô ở thành phố.

 

Nói chuyện một hồi, Tống Điềm Chi mỏi đến mức không thể đứng thẳng người nổi, cô ngồi xổm xuống đất hỏi: "Vậy cô biết em trai của Văn Phong nằm ở phòng bệnh nào không?"

 

Ai ngờ Trần Quế Lan lại cười khúc khích, giọng nói đầy vẻ chế giễu và khinh thường.

 

"Phòng bệnh á? Mấy ngày nay bệnh viện đông nghịt người, chắc là nằm ở hành lang bệnh viện thôi, tôi cũng không rõ lắm."

 

Mấy thanh niên trí thức khác cũng cười theo, chỉ có Tống Điềm Chi cúi đầu không nói.

 

Đến giờ cơm trưa, Tống Điềm Chi cầm bát cơm, cố tình tránh mọi người một mình đi về phía bệnh viện.

 

Gặp hai nữ y tá ở cửa, cô hỏi: "Xin hỏi, Văn..."

 

Nói đến đây cô mới nhận ra, bản thân vốn dĩ không biết tên em trai của Văn Phong, trong trí nhớ chỉ nhớ mọi người đều gọi cậu ấy là Tiểu Phúc Tử.

 

Hai nữ y tá nhìn Tống Điềm Chi, bọn họ đều đã sớm quen mặt cô vì trước đây cô thường xuyên giả bệnh, họ nói với vẻ thiếu kiên nhẫn: "Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi trước."

 

Tống Điềm Chi đành phải hỏi: "Bệnh nhân bị thương ở chân nằm ở đâu vậy?"

 

Nữ y tá chỉ vào tòa nhà đối diện: "Bên kia."

 

"Ồ, cảm ơn."

 

Hai nữ y tá còn tưởng mình nghe nhầm, bọn họ dừng bước, không nhịn được nhìn nhau nhỏ giọng bàn tán.

 

Tống Điềm Chi tìm kiếm từng tầng một, cuối cùng cũng nhìn thấy một cậu bé đang nằm ngửa, chân bó bột ở hành lang phòng bệnh tầng ba.

 

Cậu ấy khoảng mười ba, mười bốn tuổi, khuôn mặt sau lớp băng gạc có bảy, tám phần giống Văn Phong, chỉ là còn non nớt hơn một chút.

 

Thấy chân cậu ấy cứ thỉnh thoảng lại trượt khỏi giường, cô định đặt chân bị thương của cậu bé về lại chỗ cũ thì giây tiếp theo cậu ấy đã tỉnh giấc.

 

Trong khoảnh khắc tỉnh lại, đôi mắt rất giống Văn Phong kia nhanh chóng bị nỗi sợ hãi bao trùm.

 

"Đừng... Đừng đánh tôi!"

 

Cậu ấy sợ hãi hét lớn.

 

Tiếng hét khiến mọi người trong bệnh viện đều chạy đến xem.

 

Tống Điềm Chi không ngờ cậu ấy sẽ tỉnh lại, cô lập tức quay người trốn vào góc khuất bên cạnh, đợi cậu ấy bình tĩnh lại mới lặng lẽ gọi y tá bên cạnh.

 

Hỏi han một chút về tình hình vết thương của đứa nhỏ kia xong, cô đưa suất cơm cùng vài phiếu lương thực trong tay cho y tá: “Phiền cô giúp tôi âm thầm đưa cho cậu ấy, đừng nói là tôi đưa, với lại giúp tôi nhường phòng bệnh của tôi cho cậu ấy ở nhé.”

 

Trước kia hễ động một chút là cô lại chạy vào bệnh viện, vì vậy cô luôn có một phòng trong bệnh viện, nhưng bây giờ không cần nữa rồi.

 

Sau khi đi thăm em trai của Văn Phong về, Tống Điềm Chi lại tiếp tục làm việc, làm được một nửa thì đột nhiên trời đổ mưa to, tất cả mọi người đều cuống cuồng chạy trốn.

 

Tống Điềm Chi cũng không ngoại lệ, một đường chạy theo Trần Quế Lan bọn họ về điểm thanh niên trí thức.

 

Chủ yếu là vì nhà Văn Phong ở quá xa, đường lại khó đi, không có người dẫn đường thì cô sẽ bị lạc.

 

Ở điểm thanh niên trí thức vẫn còn chỗ của cô, giường cũng còn, cô nằm dài ra duỗi người một cái, yên lặng chờ mưa tạnh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc