Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Chương 7

Trước Sau

break

 

Giọng điệu nói chuyện vừa cứng ngắc vừa lạnh lùng, hoàn toàn không có chút ấm áp nào.

 

Tống Điềm Chi ôm chặt lấy quần áo, khẽ ngước mắt đánh giá anh.

 

Lúc nãy từ ngoài ruộng về, anh vai vác cuốc, khí thế hùng hổ, cô còn chẳng dám nhìn thẳng vào anh.

 

Anh có sống mũi cao thẳng, hàng lông mày sắc bén mang theo vẻ hung dữ, ngũ quan góc cạnh rắn rỏi, bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi dính chặt vào lồng ngực rắn chắc, ống quần và vạt áo đều dính đầy bùn đất, đôi mắt đen lánh lạnh lùng vừa u ám vừa lãnh đạm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

 

Nhưng bây giờ nhìn kỹ lại, trông anh cũng có chút đẹp trai.

 

Sau này đi bộ đội, vinh quy bái tổ chắc chắn sẽ khiến không ít cô gái say đắm.

 

Tống Điềm Chi không khỏi nghĩ đến những gì nguyên tác viết về Văn Phong sau này, nghĩ đến người đàn ông trước mặt với bộ quần áo rách rưới này chính là Diêm Vương sống trong quân ngũ cao cao tại thượng khiến người ta kiêng dè trong tương lai, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác khó tả.

 

Cô thật sự không muốn cuối cùng phải sống trong chuồng heo rồi bị hành hạ đến chết, không biết có thể đổi cho nữ phụ độc ác này một kiểu chết tử tế hơn được không?

 

Văn Phong cứ tưởng bản thân sẽ như lần trước vô tình nhìn thấy cô tắm ở sông, bị cô dùng roi da quất một trận tàn nhẫn và điên cuồng, không ngờ anh đợi cả buổi, người trước mặt chỉ ngây ngốc nhìn anh, không có ý định động thủ, ngay cả cây roi ngựa kia cũng không biết bị cô ném đi đâu mất.

 

Nhưng ánh mắt của Tống Điềm Chi quá mức khó hiểu, còn xen lẫn cả sự thở dài và bi ai mà anh không hiểu được, anh cau mày, ném cây cuốc trong tay xuống đất tạo ra tiếng động lớn.

 

Tống Điềm Chi đang chìm đắm trong kết cục tương lai bi thảm của mình thì bị tiếng động này dọa cho giật nảy.

 

Chưa kịp hoàn hồn, Văn Phong đã xoay người bỏ đi...

 

Cô chớp chớp đôi mắt khô khốc, nhìn thấy cây cuốc dính đầy bùn đất và mấy củ khoai lang mới đào dưới chân, bụng không nhịn được kêu lên một tiếng.

 

Đói quá.

 

Tống Điềm Chi cảm thấy từ khi xuyên không đến giờ, cơ thể này lúc nào cũng trong trạng thái đói meo.

 

Đợi đến khi cô chậm chạp giặt xong chiếc váy bẩn trong phòng tắm, trời bên ngoài đã tối đen, gió thổi rèm bay phần phật. Ở đây ngay cả một ngọn đèn cũng không có, đưa tay không thấy được năm ngón, cô không thể nhìn thấy rõ bất cứ cái gì, chỉ có thể dựa vào trí nhớ lần mò về phía giường đất.

 

Nghe thấy tiếng củi cháy tí tách bên ngoài, cô rón rén bước về phía trước vài bước.

 

Thò đầu ra nhìn, không ngờ lại thấy Văn Phong ở đó!

 

Tống Điềm Chi như nuốt được viên thuốc an thần.

 

Nơi nào có nam chính, chắc chắn sẽ rất an toàn.

 

Cô bước tới chỗ Văn Phong, vừa đến nơi, Văn Phong đã nhạy bén quay đầu lại liếc nhìn cô một cách.

 

Tống Điềm Chi mỉm cười với anh một cách tự nhiên.

 

Mi mắt cong cong đáng yêu, đây là điều tuyệt đối không thể xuất hiện trên khuôn mặt của cô, trước đây cô chỉ biết mỉa mai, chửi rủa, phát điên thất thường.

 

Văn Phong sững người, nhưng lại nghĩ đến những việc làm trước đây của cô nên lập tức quay đầu lại, mặt không chút biểu cảm tiếp tục nhóm lửa.

 

Tống Điềm Chi hỏi: "Anh đang nấu gì vậy?"

 

"Đun nước nấu cháo khoai lang."

 

"Khoai lang vẫn còn ở trong căn nhà tranh nhỏ phía sau."

 

"Tôi biết rồi."

 

Anh đứng dậy đi vào trong lấy khoai lang ra, tiện tay lau vài cái rồi gọt vỏ, bẻ khoai lang cứng ngắc ném vào nồi.

 

Tống Điềm Chi nhìn đến ngây người, nhưng cô thực sự rất đói, bèn ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh xem.

 

Chân cô như sắp tê liệt, cuối cùng cháo cũng đã chín, Văn Phong múc một muỗng vào bát, vừa định đưa lên miệng, trong khóe mắt anh nhìn thấy một người đang mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh nuốt nước miếng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc