"Em..."
Tiểu Phúc Tử nhìn viên kẹo trên tay cô nuốt nước miếng, nhưng miệng vẫn cứng rắn nói: "Em không tin đâu, người trong thôn đều nói lời phụ nữ không thể tin, đặc biệt là chị."
"Vậy viên kẹo này em có muốn hay không? Không muốn chị cất đi đấy..."
"Muốn!"
Còn chưa dứt lời, Tiểu Phúc Tử đã giật lấy viên kẹo.
Tống Điềm Chi ngồi xổm trên mặt đất nhìn cậu ấy ngậm kẹo, còn đang cố gắng nhấm nháp hương vị, trong lòng càng thêm chua xót.
Nhìn cậu ấy cũng chẳng khác gì Văn Phong là bao.
Nguyên chủ rốt cuộc đã đánh đập đứa trẻ này bao nhiêu lần, đến bây giờ đứa trẻ này không những bị gãy chân mà trên cánh tay và trán còn có những vết sẹo chưa lành.
Tiểu Phúc Tử nhìn là biết thuộc tuýp người suy dinh dưỡng, độ tuổi này đáng lẽ phải cao lớn hơn. Vậy mà lại thấp bé gầy gò, má hóp mắt trũng, đều là do bị bỏ đói.
Một viên kẹo đối với cậu ấy mà nói, giống như là món ăn ngon nhất trên đời.
Cô lại không nhịn được nghĩ đến lúc nhìn thấy Văn Phong hôm nay, cơ bắp cuồn cuộn trên người anh khi đang làm việc, dáng vẻ như muốn liều mạng, cô khẽ thở dài một tiếng.
Cô ở trong thôn cũng không nơi nương tựa, bây giờ quay về nhà họ Văn ngay cả chỗ ngủ cũng không có. Thậm chí còn không kiếm được bao nhiêu công điểm, cũng chẳng có gì ăn, không thể nào nhanh như vậy đã rời khỏi nhà họ Văn được.
Khoảng thời gian này, cô cũng muốn bù đắp cho hai anh em bọn họ nhiều hơn một chút, có thể bù đắp được chút nào hay chút đó.
Lúc Tống Điềm Chi quay đầu nhìn lại, Văn Phong đang đứng ở cửa sau lưng cô, ánh mắt sâu thẳm của anh cứ nhìn chằm chằm vào Phúc Tử và cô đang ngồi trên mặt đất, mở miệng đã mang theo uy lực: "Đứng lên."
Phúc Tử vẫn đang ăn kẹo trên mặt đất, nghe thấy giọng anh, cậu ấy lập tức chống gậy gỗ đứng dậy.
Cậu ấy cúi đầu ngoan ngoãn: "Anh."
"Về lúc nào vậy?"
"Mới về thôi."
Phúc Tử gãi đầu, như đột nhiên nhớ ra điều gì: "Là một anh lớn đưa em về, anh ấy còn nói... Còn nói bảo em chuyển lời tới anh, bảo anh đối xử tốt với người phụ nữ này..."
Cậu ấy chỉ tay vào Tống Điềm Chi, giọng nói dần mất đi sự tự tin: "Người anh lớn đó ở huyện luôn chăm sóc em, thỉnh thoảng còn tặng em nhiều đồ ăn ngon, còn mặc quân phục khiến em có chút không quen..."
"Anh trai chị?" Tống Điềm Chi vô thức thốt ra câu này.
Phúc Tử thực sự gật đầu.
"Anh ấy ở đâu?" Tống Điềm Chi không biết tại sao, chủ động bước về phía cửa mấy bước.
"Sớm... Sớm đi rồi."
"... Ừ."
"Đúng rồi, cái này... người anh lớn đó bảo em đưa cho chị."
Phúc Tử lại móc ra từ trong cái túi rách nát một thứ gì đó được bọc bằng vải rồi đưa cho cô: "Em không mở ra, bên trong là gì em cũng không biết, nếu thiếu thứ gì thì chị không được trách em, em đã giữ chặt trong ngực trên đường đi rồi."
Tống Điềm Chi không khỏi bật cười, nhận lấy thứ cậu ấy đưa tới, cô mở ra, bên trong là một xấp tiền giấy, còn có phiếu mua lương thực, phiếu mua thịt, phiếu mua vải... Đếm ra có hơn sáu mươi tệ, đối với nhiều người mà nói đây đã là một khoản tiền không hề nhỏ.
Xem tới bên trong, ngoài một lọ thuốc nhỏ cũng không còn gì khác, thậm chí cả một lá thư cũng không có.
Nếu không phải Phúc Tử mang đến, có lẽ cô cũng không biết là ai gửi cho ai.
Cô cụp mi xuống, trong lòng có chút cảm giác không nói nên lời.
Từ nhỏ cô đã sống trong cô nhi viện, sau đó nhờ nỗ lực của bản thân mà thi đỗ đại học, thực ra sau khi đến đây, cô vẫn không có cảm giác gì với tình thân, thậm chí còn thấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao, ngay cả khi bọn họ biết được người chồng của nguyên chủ, vì tức giận mà cắt đứt quan hệ với cô, nguyên chủ cũng trực tiếp cãi nhau với gia đình, sau khi cắt đứt quan hệ, cô cũng không thấy đó là chuyện gì to tát.