Cô lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.
Cô cũng thảm quá, xuyên không lúc nào không xuyên lại xuyên vào đúng lúc này.
Nếu như xuyên sớm hơn một ngày thì cô cảm thấy còn có thể xoay chuyển kết cục.
Nhưng ký ức lại nhắc nhở cô vào ngày hôm qua cô vừa mới kết hôn với nam chính Văn Phong, ngay trong đêm tân hôn đã dùng roi da quất anh rướm máu và đá em trai anh vào bệnh viện, bây giờ còn ép anh phải làm việc thay cho cô.
Cúi đầu nhìn xuống cô còn phát hiện trên thắt lưng của mình đeo một chiếc roi ngựa dính đầy máu.
Ngang nhiên mang theo hung khí gây án thế này!
Chắc chắn nam chính sẽ càng hận cô hơn.
Quả nhiên cô còn chưa kịp nói gì thì Văn Phong đã cười nhạt, vẻ mặt không chút biểu cảm.
"Tới! Đánh vào mặt tôi đi."
“...”
“Không đánh.”
“Tình huống thế này mà còn đánh anh thì cô đúng là đồ ngu.”
Thế nhưng nhìn dáng vẻ hùng hổ của Văn Phong, Tống Điềm Chi có chút khó hiểu:
“Sao anh lại chủ động để tôi làm kẻ xấu vậy?”
Nói rồi cô thuận tay ném roi xuống và mím môi nhìn Văn Phong.
Muốn tỏ vẻ áy náy nhưng trên mặt lại dính đầy bùn đất trông vừa buồn cười vừa kỳ quặc.
Thế nhưng Văn Phong không để ý, thấy cô không có động tĩnh gì anh chỉ cúi đầu vác cuốc xoay người rời đi.
Tống Điềm Chi không quen biết ai ở đây, ấn tượng sâu sắc nhất chỉ có mỗi anh nên cô không chút do dự nhặt roi trên mặt đất đuổi theo.
Văn Phong cao gần một mét chín chân dài bước cũng dài, Tống Điềm Chi chạy hụt hơi mới miễn cưỡng theo kịp bước chân của anh.
Nào ngờ người đàn ông đột nhiên dừng bước khiến cô không kịp đề phòng mà đâm đầu vào lưng anh.
Cảm giác chẳng khác nào đâm vào tấm thép, cô xoa đầu đau đến nhíu mày nhưng cũng không dám phát ra tiếng.
Văn Phong dửng dưng rũ mắt lạnh lùng nhìn cây roi trong tay cô rồi lạnh lùng nói:
“Gần đây không có ai nên cô có thể ra tay rồi đấy.”
Anh xoay người để lộ tấm lưng đầy vết thương trước mắt cô.
Trên tấm lưng rộng lớn chi chít những vết thương lớn nhỏ, thịt tím bầm lẫn lộn với những thớ thịt mới rách toác, chỗ nghiêm trọng nhất còn chồng chất nhiều vết thương khác nhau, da thịt bị lột ra.
Tống Điềm Chi hơi sững sờ, suýt chút nữa không cầm chắc cây roi trong tay rồi.
Bởi vì trong đầu cô có vài hình ảnh lóe lên, vết thương nghiêm trọng nhất trên lưng Văn Phong hình như là do cô vừa đánh.
Nhìn sang biểu cảm của Văn Phong, trên cổ anh còn dính máu và mặt xanh mét, biểu cảm nghiêm túc giống như đang bị tra tấn nhưng thà chết chứ không chịu khuất phục.
“Còn không ra tay thì tôi đi bệnh viện thăm em trai tôi đây.”
Tống Điềm Chi nhìn chằm chằm vết thương trên lưng anh rồi trầm ngâm mấy giây sau đó đưa roi qua:
“Hay là... Anh quất tôi mấy roi cho hả giận đi?”
Ít nhất cũng có thể xoa dịu cơn giận của nam chính.
Văn Phong sững người không nhận roi mà chỉ trầm ngâm nhìn cô.
Ngoài sự nghi ngờ thoáng qua thì chỉ toàn là sự đề phòng.
“Nói thật đấy, nếu anh thực sự không nhịn được thì cứ đánh trả lại đi.”
Tống Điềm Chi lại đưa roi ra một chút, không ngờ anh lại nghiêng người tránh né giống như không muốn tiếp xúc với cô.
Văn Phong lạnh lùng nói: “Cô lại phát điên gì nữa?”
“Không có phát điên.”
Văn Phong khịt mũi, ánh mắt nhìn cô như thể cô là một kẻ điên.
“Không muốn à?”
Không muốn thì thôi vậy dù sao cũng không phải cô làm. Cô cũng không cần thiết phải gánh tội thay người khác, hơn nữa Văn Phong cao to một mét chín, cánh tay còn to hơn cả bắp đùi của cô, chẳng lẽ không biết đánh trả sao?
Mà thôi nghĩ lại cũng bình thường, loại người như Văn Phong thời trẻ không được học hành đàng hoàng, chất phác thật thà, cúi mặt cày ruộng là bản chất của anh thì không thể nào làm ra chuyện đánh phụ nữ được.
Hơn nữa nguyên chủ còn lấy em trai anh ra để ép nên anh càng không thể nào đánh trả.