Quân Hôn 70, Thanh Niên Tri Thức Yêu Kiều Hay Trêu Chọc Tháo Hán

Chương 39

Trước Sau

break

 

Nào ngờ, con dao trong tay vừa mới bổ xuống, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét thất thanh hoảng hốt của Tống Điềm Chi.

 

“A! Dao Tử, không được!”

 

Anh không chút do dự ném con dao xuống, một cước đạp cửa sau nhà.

 

Văn Phong một cước đạp cửa, thấy Tống Điềm Chi vừa thay quần áo xong đã lại ngồi bệt xuống đất.

 

Vẻ ngoài cô bơ phờ lem luốc, vạt ống quần cũng dính toàn bùn đất, Dao Tử cứ quanh quẩn trước mặt cô mấy vòng, hoàn toàn che khuất tầm mắt của Văn Phong, anh gọi về phía Tống Điềm Chi một tiếng: “Cô sao vậy?”

 

Tống Điềm Chi ngồi trên đất không nói lời nào, lông mày Văn Phong lập tức nhíu lại, đi vài bước đi đến trước mặt cô, anh hơi nâng cằm lên: “Rốt cuộc cô làm sao vậy?”

 

“Đau...”

 

Tống Điềm Chi áp lòng bàn tay lên đầu gối, vẻ mặt có chút uất ức.

 

Sao cô lại giẫm phải hòn đá chứ?

 

Văn Phong đứng yên trước mặt cô, đôi mắt sắc bén nhìn khắp người cô.

 

Lúc này cô đang mặc một chiếc áo sơ mi phổ biến, không giống như chiếc áo ba lỗ buổi sáng, cúc áo dưới cổ áo có một cái chưa cài.

 

Xương quai xanh tinh xảo và yếu ớt lộ ra trước mắt, dường như chỉ cần chạm nhẹ một cái là có thể gãy, trên xương quai xanh gần vai còn có một nốt ruồi rất nhỏ, điểm xuyết trên làn da trắng nõn nà tạo nên một cảm giác khó tả, càng khiến người ta nhịn không được muốn đưa tay xóa đi nốt ruồi ấy.

 

Ngón tay Văn Phong khẽ động, rồi ngay sau đó siết chặt thành nắm đấm.

 

Anh ngồi xổm xuống đất: "Đau chỗ nào?”

 

“Vừa rồi tôi chơi với Dao Tử không cẩn thận bị ngã, chân rất đau.”

 

Vết thương trước đó vẫn còn trên chân cô, vừa rồi hình như lại bị cọ vào, nhưng mà là cọ vào chân kia.

 

Vậy mà Dao Tử còn ở bên cạnh muốn liếm vết thương của cô như lúc trước, lúc nãy cô cứ phải cản Dao Tử.

 

Lúc này Dao Tử dường như cũng biết vừa rồi bản thân đã làm sai, lại bắt đầu nằm úp sụp bên cạnh đầy đáng thương.

 

Văn Phong liếc mắt nhìn nó một cái: "Chờ lát nữa sẽ tính sổ với mày.”

 

Dao Tử kêu lên hai tiếng ư ử, lại đi cọ vào cánh tay Tống Điềm Chi.

 

“Có thể ngoan ngoãn một chút được không, lúc nào cũng chạy loạn lên thế?”

 

Văn Phong nhướng cao lông mày không kiên nhẫn, anh nhìn chằm chằm vào chân cô: "Đứng lên, tôi đưa cô đến trạm xá.”

 

“Không muốn, tôi không muốn đi.”

 

Lát nữa trời sẽ mưa, nhỡ đâu cô và Văn Phong đều không về được thì sao?

 

“Sao lại không đi, bị thương rồi mà còn không chịu đi khám bệnh?” Anh nhíu mày.

 

“Không đi đâu, cứ bôi đại thuốc gì đó là được rồi, chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà, anh xem này...”

 

Tống Điềm Chi xắn ống quần lên, lập tức nhịn không được hít vào một hơi: "Đau quá...”

 

Văn Phong nhìn chằm chằm vào vết thương tròn xoe trên đầu gối cô, lớp da bên ngoài đều bị trầy xước, máu không ngừng chảy ra, anh không cảm thấy đây là vết thương lớn vì trước đây anh lên núi săn bắn bị thương nặng hơn thế này nhiều lắm, trong thôn làm gì có ai mà không bị thương.

 

Mọi người chưa bao giờ để ý đến loại vết xước này, nhưng nhìn thấy Tống Điềm Chi đau đến mức nhăn nhó lại, gương mặt xinh đẹp ấy tràn đầy vẻ đau đớn, anh lại đột ngột đứng dậy, vào trong nhà một mạch lục tung tìm kiếm.

 

Tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng cũng lấy được thứ cất trong chiếc hộp gỗ khóa chặt ở ngăn kéo trong cùng của tủ.

 

“Cầm lấy.”

 

Anh ném thứ trong tay cho Tống Điềm Chi.

 

Tống Điềm Chi vội vàng đưa tay ra nhận lấy, vừa cầm thứ trong tay vừa nghi ngờ hỏi: “Cái gì đây?”

 

“Không biết!”

 

Không biết vì sao, Văn Phong bỗng nhiên trở nên cáu kỉnh: "Cô tự xem không được sao?”

 

Tống Điềm Chi xoay mặt có chữ của thứ trong tay lại, nhìn thấy mấy chữ 'Thuốc trị thương’ thì vui mừng nói: “Thuốc mát lạnh ghê! Lấy đâu ra vậy?”

 

“Tiểu Phúc Tử mang về.”

 

Đây là hàng trong thành đấy.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc