Quả thật, khoảng thời gian này cô không gặp Dao Tử được mấy lần.
Dao Tử đang tuổi ham chơi, lúc nào cũng thích chạy ra ngoài.
Trong thôn cũng có không ít nhà nuôi chó, từ sau lần cô bị thương trở về, Dao Tử cứ biệt tăm biệt tích, nhưng nghe người trong thôn nói hình như có một bầy chó hay tụ tập chơi đùa với nhau.
Chúng cứ lên núi xuống ruộng, chạy rông khắp nơi.
Sức lực cũng dồi dào thật, quả nhiên là chó, lúc nào cũng cần được dắt đi chơi.
Nghe thấy tiếng gọi, Dao Tử lập tức đứng dậy, chạy về phía cô, bộ lông đen nhánh mượt mà cứ cọ cọ vào tay chân cô, đuôi vẫy liên hồi: "Gâu gâu gâu!"
"Ngoan lắm, mấy hôm nay em chạy đi đâu thế hả? Lâu rồi không thấy em, có phải lại lén trốn đi chơi rồi không? Không được đâu nha, cẩn thận bố em nổi giận đấy..."
Cô nói nhỏ bên tai Dao Tử. Nhưng vẫn bị Văn Phong nghe thấy.
Văn Phong đen mặt: "Tôi là bố của Dao Tử? Ý cô là sao?"
"Chứ không phải sao? Anh nuôi nó từ bé đến giờ, chẳng phải bố nó sao? Chỗ tôi ai cũng gọi như thế."
"... Cô... Nói năng kiểu gì vậy!"
Văn Phong là người nông thôn chính gốc, chưa từng nghe cách gọi này bao giờ nên càng không quen.
Nghe xong, anh cảm thấy cứ như bản thân tự dưng có thêm đứa con trai vậy.
Mà đứa con trai này lại là... Chó.
Tống Điềm Chi xoa đầu Dao Tử, không hiểu sao bỗng nhiên phì cười: "Dao Tử nghe thấy chưa, bố em còn dùng thành ngữ để mắng người kìa, mặc kệ anh ấy đi, chị dẫn em đi ăn ngon."
"Cô muốn dẫn nó đi ăn gì?"
"Bí mật."
Tống Điềm Chi cười với anh, đôi mắt cong cong trông vô cùng đáng yêu.
Văn Phong khựng lại rồi trầm giọng nói với Dao Tử: "Đừng gây chuyện đấy, nếu dám cắn người, tao sẽ đánh gãy chân mày."
Dao Tử vừa sợ vừa muốn đi theo Tống Điềm Chi, nó khẽ kêu lên hai tiếng rồi nằm bẹp xuống đất nhìn anh bằng ánh mắt đáng thương.
Tống Điềm Chi vội vàng xoa đầu Dao Tử: "Bố em hung dữ quá phải không? Thôi, chúng ta đừng để ý đến anh ấy nữa, cũng đừng cãi nhau với anh ấy."
"Im miệng."
Văn Phong lập tức nói: "Đừng có nói bậy, cô nói chuyện với nó, nó hiểu được à?"
"Có hiểu mà, phải không?" Tống Điềm Chi lập tức nhìn về phía Dao Tử.
Dao Tử vẫy đuôi.
"Thấy chưa, Dao Tử ngoan lắm, nhưng mà bố em hung dữ quá, chúng ta đi nhanh thôi... Không đi là anh ấy lại mắng người đấy."
Tống Điềm Chi hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ anh cứ làm mặt lạnh, nếu anh còn mắng người nữa cô sẽ biến anh thành heo đấy.
Nhưng Văn Phong vẫn ngồi im trên ghế, chẳng có gì thay đổi.
Quả nhiên, trong lòng Tống Điềm Chi càng thêm chắc chắn một điều.
Cô chỉ có thể sao chép những món đồ ăn có hạn và những thứ bắt buộc phải tiếp xúc mới có hiệu quả.
Còn con người thì hoàn toàn vô dụng.
Vậy chẳng lẽ, năng lực này là do loại chữ Phù Kim thần bí đã đưa cô đến thế giới này ban tặng, sợ cô ăn không đủ no nên cố ý cho cô một năng lực tưởng chừng vô dụng, chỉ để lấp đầy bụng?
Thôi kệ đi.
Cô cũng đâu có tranh giành gì với nữ chính, cũng biết bản thân không thể tranh đoạt thứ gì, có thể ăn no là được rồi.
Nói gì thì nói, xuyên không vào thời đại này, được ăn no đã là điều mà rất nhiều người nằm mơ cũng muốn, cô không có nhiều yêu cầu, cũng chẳng có hoài bão gì lớn lao, chỉ muốn bản thân bình bình an an sống qua ngày ở thế giới này là được.
“Ai mắng người, tôi đang mắng chó đấy.” Văn Phong lạnh giọng nói.
“Ai vừa rồi định nổi giận thì tôi nói người đó, đừng có tự mình chuốc lấy phiền phức.”
“Tự mình cái gì mà tự mình, bớt nói mấy lời vô nghĩa đó đi.”
Văn Phong nheo mắt.
Lúc anh nhìn qua, lông mày hơi nhíu lại toát ra vẻ ngang tàng và áp bức tự nhiên, dần có thể nhìn thấy bóng dáng của một vị sĩ quan lạnh lùng, tàn nhẫn trong tương lai không xa.