Tống Nam Phúc đánh bài thua tiền với đối phương, cuối cùng thua đến đỏ mắt, liền nói có một cô em gái xinh đẹp, dẫn người đàn ông đó đến xem Tống Nam Đình, sau đó Tống Nam Phúc nhân cơ hội đòi một nghìn đồng, trừ nợ năm trăm, còn lại năm trăm.
Niên đại này, năm trăm đồng đối với một gia đình cả nhà đều thất nghiệp có thể giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Tống Nam Đình nắm chặt cây gậy điện chống sói rồi dựa vào cột điện, ngón tay dần siết chặt, một lúc lâu sau, tâm trạng mới dần bình tĩnh lại.
Đêm đen như mực, gió bắc thổi vào người có chút lạnh lẽo.
Nhưng trái tim Tống Nam Đình lại vô cùng nóng bỏng.
Có một khoảnh khắc cô nghĩ rằng mình đang mơ, cô chỉ hy vọng cho dù là mơ thì giấc mơ này cũng dài hơn một chút, để cô trút giận thêm.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Tống Nam Đình nhìn Tống Nam Phúc đang xách chai rượu đi loạng choạng về phía nà, cuối cùng cũng đứng thẳng dậy.
Cô kiên nhẫn chờ Tống Nam Phúc đến gần, đi ngang qua cột điện bị hỏng.
Sau đó nhảy lên trùm bao tải xuống, không đợi hắn ta kêu cứu, một gậy điện giáng xuống, người liền mềm oặt ngã xuống đất.
Thứ này tất nhiên không gây tử vong, nhiều nhất chỉ khiến hắn ta bất tỉnh.
Nhưng như vậy cũng đủ để cô đánh cho hả hê.
Kiếp trước khi Lục Kiến An dạy cô võ thuật, anh đã nói với cô rằng đánh vào những chỗ nào trên cơ thể sẽ rất đau nhưng lại không nhìn ra được gì khác thường.
Trước đây không có cơ hội thực hành, giờ thì toàn bộ đều được áp dụng lên người Tống Nam Phúc.
Một cước lại một cước, một đấm lại một đấm.
Tống Nam Phúc đau đớn dữ dội, cuối cùng cũng vùng vẫy tỉnh lại.
Nhưng đầu hắn ta vẫn bị trùm bao tải, hắn ta vừa định kêu cứu thì lại bị một gậy điện giáng xuống, tiếp tục ngất đi.
Tống Nam Đình đánh mệt rồi, cô tháo bao tải ra, kéo Tống Nam Phúc như một con chó chết ra chỗ sáng hơn.
Làm xong tất cả những việc này, Tống Nam Đình mơ hồ nghe thấy trong nhà có vẻ như lại có người đi ra, cô vội vàng dọn dẹp chiến trường rồi chạy trốn theo hướng khác.
Khi trở về nhà trọ thì đã mười một giờ rưỡi đêm.
Tống Nam Đình nằm đó rất lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Cô vào không gian, đến phòng tắm mở nước, cả người ngâm mình trong nước bồn tắm cho đến khi cảm thấy ngực khó chịu, cô mới ngẩng đầu lên thở hổn hển.
Hành động này khiến tim đập rất mạnh, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đồng thời cũng khiến cô càng chắc chắn rằng tất cả những điều này không phải là mơ.
Cô thực sự đã sống lại.
Tống Nam Đình đi ra, đến bếp lấy phần canh gà và thịt gà còn lại trong nồi áp suất ra ăn cùng bánh. Sau đó lại nằm xuống trên chiếc giường mà cô đã ngủ nhiều năm ở phòng ngủ.
Không còn mất ngủ nữa, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi Tống Nam Đình vô tư ngủ say, bên ngoài khu gia thuộc của nhà máy dệt truyền đến một tiếng hét chói tai.